Bầu trời mênh mông vô tận bị mây đen che lấp.
Một thiếu niên tóc bạc dáng người cao ráo, ngông nghênh bay lượn trên không trung, đôi cánh cơ giáp như xé gió để lại một luồng ánh sáng đen mỏng manh như làn khói mờ ảo.
"Nếu mấy anh dọa anh ấy sợ chạy mất."
Cậu lộn người từ trên cao đáp xuống, đôi cánh cơ giáp màu đen tan biến, một đầu gối chống xuống đất, ngẩng đầu lên.
Khóe môi cong lên ý cười, "Thì tôi biết phải đi đâu để tìm...."
"Người trong lòng mà tôi ngày nhớ đêm mong đây?"
Thiếu niên cười rạng rỡ, lòng bàn tay đập xuống đất, một luồng uy áp vô hình của Alpha trào ra, tạo thành vòng cung như những gợn sóng lăn tăn.
Chỉ trong chớp mắt toàn bộ Alpha đều bị đẩy lùi một bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Thời Tễ cũng ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm trọng.
Tinh thần lực mạnh thật.
Ngay sau đó, một tiểu Omega mặc đồng phục đen chắn trước mặt Thời Tễ.
Ryan không do dự đứng chắn trước chỉ huy, đôi mắt xanh biếc nghiêm túc lạnh lùng, lớn tiếng chất vấn thiếu niên có khí thế đáng sợ này, "Cậu là ai?"
"À, quên giới thiệu."
Thiếu niên chỉnh lại áo khoác đen, hai ngón tay chạm nhẹ vào thái dương, sau đó lười biếng nói, "Chào các anh nha, tôi là đàn em của các anh, Tạ Chước."
"......"
"Cậu nói xạo!"
Khuôn mặt nhỏ của Ryan căng cứng, nghiêm túc phản bác, "Trong danh sách học viện hoàn toàn không có tên cậu!"
Một Alpha trẻ tuổi đáng sợ như vậy, gần như có thể gọi là thiên phú dị bẩm.
Nếu có tên trong danh sách học viện, thì làm gì có chuyện bọn họ không biết chứ!
Tạ Chước lười biếng liếc Ryan một cái, giọng điệu có phần trách móc, "Gấp gì chứ, còn chưa nhập học mà, người ta vừa đủ 18 tuổi mới nộp đơn."
"............"
Ngũ quan thiếu niên mang nét trẻ trung hoang dại, kết hợp với mái tóc bạc hơi rối, nhìn sơ qua đúng là một tân sinh ngập tràn sức sống, ngông nghênh khó thuần.
Nhưng mà trời ơi, tân sinh nhà ai lại có thể hạ gục cả một đám học trưởng tinh anh như thế chứ!
Ryan cảnh giác cực độ nhìn cậu.
Cảm giác như tên này rõ ràng đang nói xạo.
Giây tiếp theo, Ryan bị nhấc bổng lên và tiện tay ném một cái, nện thẳng vào trong đám Alpha.
Giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau, "Tránh ra đi, nhóc tóc xanh, cậu chắn mất bảo bối tâm can của tôi rồi."
Ryan: "?"
"Cậu!" Ryan theo bản năng quay đầu lại để bảo vệ thần tượng của mình.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta chứng kiến cảnh thiếu niên thần bí đáng sợ kia, trong chớp mắt lại như cô thiếu nữ đang yêu, xấu hổ rón rén tiến sát lại gần chỉ huy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!