"A~"
Tạ Chước chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, "Em, hình như có chút căng thẳng."
Cậu giơ hai ngón tay lên, đầy thành khẩn thề thốt: "Em thề, đây là lần đầu đó!"
"......"
Tôi là thấy cậu đang phát điên đấy.
Thời Tễ hiện tại cũng chẳng còn hơi sức để so đo chuyện này.
Anh nâng bàn tay gầy sạch của mình, khẽ đặt lên cánh tay của Alpha, hơi thở rối loạn và yếu ớt, "Đỡ tôi vào trong."
"Được ạ."
Tạ Chước đưa tay vòng nhẹ qua eo chỉ huy, qua lớp áo mỏng manh, chạm phải đường cong mềm mại nơi thắt lưng.
Thon muốn chết luôn.
Tạ Chước không nhịn được quan tâm hỏi, "Chỉ huy, hay để em bế anh vào nhé?"
Thời Tễ lạnh lùng ném cho cậu một ánh nhìn sắc bén.
Tạ Chước ngập ngừng hai giây, rồi tự mình bác bỏ.
"Thật ra em thấy cũng không cần thiết lắm."
Đầu óc Thời Tễ quay cuồng, khẽ nói, "Yên lặng chút đi, nhóc con."
Tạ Chước ngoan ngoãn, "Vâng."
Alpha trông vô cùng lễ độ hiểu chuyện, dáng vẻ khom lưng cúi đầu chẳng khác nào đang hầu hạ Thái hậu nương nương.
Nhưng trong lòng đã sớm nở rộ như hoa.
Trời ơi, ánh mắt này dễ thương lắm á.
Đôi mắt long lanh ướt át, như chú nai con Bambi dễ thương nhưng cũng có chút kiêu ngạo.
Không biết của nhà ai mà đáng yêu muốn chết.
Nhưng niềm vui nhỏ bé này không kéo dài được bao lâu.
Ngay khoảnh khắc bước vào phòng, vừa nhìn thấy vô số ống tiêm thuốc ức chế vứt ngổn ngang trên bàn trà, sắc mặt Tạ Chước lập tức thay đổi.
"Sao anh lại dùng nhiều thuốc ức chế vậy chứ!"
Thời Tễ bị tiếng quát bất ngờ của cậu làm giật mình.
Anh ngước đôi mắt mờ sương ướt át, ánh nhìn có chút mơ hồ lướt qua đống thuốc ức chế, rồi dừng lại ở Alpha tóc bạc đang đỡ lấy mình.
Đôi môi mỏng yếu ớt khẽ thốt ra ba chữ.
"Cậu quát ai?"
"......"
Trái tim Tạ Chước mềm nhũn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!