Một đội sở hữu chỉ huy giỏi dĩ nhiên rất quan trọng.
Nhưng điều quan trọng hơn chính là thực lực tổng thể của từng thành viên.
Anh thường luôn biết cách phát huy tối đa vai trò và sức mạnh của đội mình.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, họ phải có thực lực đã.
"......"
Lục Dao bị mắng đến choáng váng, lặng lẽ nuốt nước bọt, "Tôi xin thu hồi lời khen chỉ huy là người dịu dàng."
Dịu dàng cái con khỉ!
"Anh ấy nói mấy câu mà chẳng khác nào táng thẳng vào mặt tôi hai cái."
Tạ Chước khó hiểu nhướng mày, "Không dịu dàng hả?"
Lục Dao: "?"
Tên này là bị tình yêu làm mờ mắt rồi đúng không?
Lục Dao lúc này thật sự nghi ngờ sâu sắc, trong thế giới của tên Alpha yêu đương mất não này, chỉ cần chỉ huy lên tiếng thì câu nào cũng chính là chân lý.
Chỉ huy mà mắng cậu ta ngu, cậu ta còn cảm thấy chỉ huy mắng rất hay.
Còn bản thân mình chính là bé ngốc đáng yêu nhất thế giới.
"......"
Quá đáng sợ!
Mà chuyện càng đáng sợ hơn cũng tới rồi.
Chỉ thấy một bàn tay thon dài, trắng trẻo như ngọc khẽ đẩy mở cửa sổ mang kiến trúc Âu cổ.
Chỉ huy với gương mặt đẹp đến kinh diễm, lạnh lùng như một vị thần minh, khẽ cúi người nhìn xuống đám học viên bên dưới đang tụ tập đông nghịt mà còn ngang nhiên nghe lén.
"Xem ra các cậu rất rảnh rỗi nhỉ?"
Không không không không không!!!
Bọn họ đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy.
Thời Tễ thản nhiên xem như không thấy, "Buổi huấn luyện sáng nay tất cả đều không đạt, tiêu chuẩn là mười vòng trong 30 phút, các cậu người nhanh nhất cũng mất tới 42 phút."
Bao nhiêu cơ???
Có người không nhịn được, lấy hết can đảm lớn giọng nói, "Chỉ huy ơi, cái sân đó một vòng là 1.000 mét mà!"
Mười vòng tức là 10.000 mét! 10.000 mét đó má ơi!!!
"10.000 mét ai mà chạy được trong nửa tiếng chứ, tiêu chuẩn này là của ai đặt ra vậy hả?" Lục Dao gào rú.
Từ trên đầu vọng xuống một câu nhẹ nhàng, "Là tiêu chuẩn của tôi."
Lục Dao lập tức bịt miệng lại.
Thời Tễ nhàn nhạt nói: "Đi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!