"Quả bóng mèo???"
Ryan ngơ ngác nhìn quanh, "Quả bóng mèo gì cơ?"
Thời Tễ cố gắng kiềm chế bản thân không được liếc nhìn thứ nhỏ xíu kia thêm nữa.
Nhưng trên đời này làm gì có con mèo nào có thể từ chối quả bóng dụ mèo chứ.
Bọn họ vốn dĩ đã có niềm yêu thích bẩm sinh với mấy món đồ lông xù đáng yêu này.
"Không có gì."
Thời Tễ lạnh lùng nói xong, sau đó quay người chạy hướng ngược lại với sân huấn luyện.
"Hả?!"
Ryan vội vàng đuổi theo, "Đợi tôi với, đợi tôi với!"
Buổi huấn luyện ngoài trời kết thúc sau mười vòng chạy quanh sân——
Đám tân sinh trước giờ chưa từng trải qua cường độ huấn luyện khắc nghiệt thế này, ai nấy đều nằm bẹp một đống trên đất.
Ryan cũng mệt bở hơi tai.
Omega vốn dĩ bẩm sinh thể lực đã yếu ớt hơn.
"Đàn, Đàn Tinh... cứu mạng"
Cậu dựa vào người Alpha dẫn đội, thở hổn hển không ra hơi.
Alpha hơi nhíu mày, không nói gì, cũng chẳng động đậy.
Tiểu Omega nghỉ được một lát, mở đôi mắt xanh tròn nhìn về phía chỉ huy.
Dưới ánh nắng sớm nhẹ nhàng, chỉ huy đang ngửa đầu uống nước.
Chiếc cổ thon dài ngẩng lên, đường cong thanh mảnh tinh tế, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người khác không thể rời mắt.
Mọi người chỉ dám len lén ngước nhìn vị thần ấy.
Ryan không nhịn được cảm thán, "Rõ ràng đều là Omega, nhưng sao chỉ huy trông chẳng mệt chút nào hết vậy..."
Sở Đàn Tinh lời ít ý nhiều, "Có thể vì chỉ huy không lười như cậu."
Ryan: "..."
Quá đáng thật mà.
Tuy nhóm tân sinh đã gục ngã hơn phân nửa, thế nhưng một vài chồi non tiềm năng vẫn kiên cường đứng vững.
Cậu nhóc tóc bạc chạy như bị liệt nửa người trong sân kia chính là một trong số đó.
Tuy suốt cả buổi cúi gằm đầu không mở mắt, nhưng sau mười vòng chạy ngoài việc th* d*c ra thì vẫn coi như bình thường.
Thời Tễ lạnh mặt đặt chai nước xuống.
Ánh mắt anh lại lần nữa lơ đãng quét qua quả cầu lông lắc lư kia.
Tiếp tục lại ngửa đầu uống thêm ngụm nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!