Chương 12: Quả bóng mèo

Thời Tễ mặc kệ thiếu niên sau lưng đang nhón chân phía sau, cách cánh cửa biệt thự chỉ còn mấy bước, gọi với vào——

"Thật sự không cần hả? Hay là anh suy nghĩ lại đi, em lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, văn võ song toàn lại còn rẻ nữa, à không, không đúng, không cần anh trả tiền, em tặng miễn phí!"

"Anh thật sự không muốn xem xét em sao?"

Thời Tễ nghe mà thái dương giật liên hồi.

Cuối cùng, "rầm" một tiếng, đóng sập cửa lại.

Thế giới yên tĩnh.

Anh đưa tay xoa xoa phần gáy đang nóng bừng, liếc nhìn ống tiêm thuốc ức chế bên trong chiếc hộp bạc trên bàn.

Cơn đau khi kim đâm vào da vẫn còn in rõ trong ký ức.

Thể chất của người mang hệ mèo khá đặc biệt, khả năng cảm nhận đau gấp mấy chục lần người thường, nên dù chỉ là cơn đau nhẹ thôi cũng đã khiến anh khó chịu vô cùng.

Thời Tễ thật sự không muốn tiêm.

Anh tựa lưng vào cửa, hơi ngẩng đầu, thở dài mệt mỏi.

"Tên nhóc chết tiệt."

Chẳng những không khiến anh bớt đau, mà còn khiến cơn đau rõ ràng hơn nữa.

Cảm giác bức bối trong cơ thể khiến Thời Tễ khẽ nhíu mày, nhưng hiện giờ đang trong giai đoạn đầu của kỳ ph*t t*nh, nên dù có không muốn cũng vẫn phải tiêm thuốc ức chế vào cánh tay.

Ngay khoảnh khắc kim đâm vào da.

Anh không nhịn được bật ra tiếng rên khẽ, "Ưm——"

Giọng trầm khàn, đầy gợi cảm vang vọng khắp căn phòng.

Cơn sóng nhiệt trong cơ thể dần bị dập tắt, Thời Tễ khép mắt lại, hàng mi đổ bóng mờ nhạt dưới ánh đèn.

Cảm giác hiện giờ đã khiến anh cực kỳ khó chịu rồi.

Vậy khi bước vào kỳ ph*t t*nh chính thức, thì còn tệ đến mức nào nữa đây?

Anh cúi đầu nhìn vết kim trên cánh tay, khuy áo trắng ánh lên những tia sáng nhỏ, vết kim ấy tựa như chu sa tô điểm trên da thịt.

Gương mặt Thời Tễ vẫn bình thản, không gợn sóng.

Ánh lông trắng muốt vụt qua, anh chậm rãi nâng cổ tay lên, môi mỏng khẽ hé, cúi xuống gần hơn——

Tạ Chước bị vị chỉ huy kia tiếc nuối từ chối.

Cậu bất đắc dĩ nhún vai chuẩn bị rời đi.

Bỗng ánh mắt bị thu hút bởi ánh sáng phản chiếu từ mặt đất, "Cái này rớt từ khi nào vậy?"

Cậu nhặt lên một bình xịt nhỏ bị đánh rơi.

Với phương châm tiết kiệm và cẩn thận, Tạ Chước quyết định mang trả lại cho chỉ huy.

Gõ cửa mãi nhưng không ai trả lời, Tạ Chước thầm nghĩ: "Ngay cả câu tỏ tình lấy thân báo đáp của mình còn chẳng thèm để tâm, huống hồ là cái đồ nhỏ xíu này."

Cậu lắc đầu bất lực, sau đó dùng tay chống tường, linh hoạt trèo vào biệt thự của chỉ huy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!