Chương 11: Chỉ huy, để ý đến em chút đi mà

Thời Tễ bị cú va chạm bất ngờ làm lùi về sau một bước.

Bình xịt trong tay rơi xuống đất, lăn long lóc ra xa.

Anh khẽ nhíu mày.

Khi mở mắt ra, đập vào mắt lại là một mảng sáng chói ánh bạc không thể phớt lờ.

Lại là tên Alpha không biết trời cao đất dày này!

"Chỉ huy..."

Tạ Chước vùi đầu vào cổ anh, trong lòng xúc động đến mức không nói nên lời, lồng ngực đập liên hồi, vừa nhanh vừa nóng.

Cánh tay cậu vô thức siết chặt eo người trong lòng.

Thật gầy quá...

Alpha trẻ tuổi bốc đồng, lòng bàn tay theo bản năng vuốt nhẹ dọc theo vòng eo mảnh mai ấy.

Thời Tễ mím chặt môi, cố nén cảm xúc khó chịu, thẳng tay đấm vào bả vai cậu một cái thật mạnh.

"Á, đau—"

Tạ Chước đau điếng lập tức buông tay, ôm lấy bả vai suýt nữa bị đánh gãy.

Xuống tay cũng ác quá đó chỉ huy ơi.

Rõ ràng cậu còn chưa dám dùng sức mà.

Thời Tễ lạnh lùng nhìn cậu, hàng mi hơi ướt nước, trông vừa mỏng manh vừa tinh xảo.

Như một nàng công chúa pha lê được đặt bên trong tủ kính, cao quý xinh đẹp nhưng lại mong manh dễ vỡ.

Tạ Chước thậm chí quên cả thở.

Xin lỗi! Phải lập tức xin lỗi!

Cậu vừa định mở miệng thì đột nhiên ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn ở chóp mũi, không giống mùi tin tức tố hoa sơn trà trắng, nhưng vẫn dịu dàng và thanh mát vương trên người anh.

Cậu vô thức cúi đầu gần hơn, mũi gần như chạm vào da đối phương, bị mê hoặc đến ngẩn ngơ.

"Chỉ huy, anh thơm quá~"

Trong không khí hình như có gì đó vỡ vụn.

Tạ Chước nghĩ thầm: Xong, xong đời rồi.

"Á á á á!!!"

Dù chỉ huy đã rời đi được 5 phút.

Mấy cô gái vẫn đứng đó như cũ không ngừng la hét.

"Cậu ta dám! Trời ơi cậu ta dám thật kìa!"

"Một bên dụi mũi vào người chỉ huy, một bên còn bảo anh ấy thơm quá, aaa, đây là thứ không trả tiền mà có thể nghe được sao?"

"Hình như đâu có dụi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!