Vừa nghe đến hai chữ 'chỉ huy', Ryan lập tức buông tay khỏi cổ tên nhóc tóc bạc ra, ngoan ngoãn đứng nghiêm sang một bên.
Toàn bộ quá trình chưa đến một giây, mượt mà như nước chảy mây trôi.
Trong đầu cậu thầm cảm thán: "Đỉnh vãi!"
"Khụ khụ khụ..."
Ngay sau đó chỉ thấy tên Alpha vừa nãy còn vênh váo khiêu khích cậu, trong nháy mắt như thể bị rút cạn sức lực.
Tay ôm trán, yếu ớt đến mức không thể tự lo nổi cho bản thân mở miệng: "Em chóng mặt quá, chỉ huy ơi~"
Ryan: "?"
Đối diện với đôi mắt xanh lục đầy vẻ khiếp sợ của tiểu Omega, Tạ Chước có chút vô tội chớp mắt.
Tiếp theo sợ hãi quay đầu, "Anh ấy vừa rồi mới bóp cổ em đó, chỉ huy ơi, sao anh ấy lại như vậy chứ...?"
Ryan: "???"
Ryan suýt chút nữa tức đến trào máu!
Bộ cậu tưởng mình diễn hay lắm hả? Vô cùng giả trân luôn đó!
Cái kiểu 'bạch liên hoa' xưa như trái đất này, phim truyền hình còn không thèm dùng nữa rồi!
Nhưng thần tượng của cậu hiển nhiên còn chưa từng xem phim truyền hình.
Vẻ mặt điềm tĩnh liếc qua cậu một cái, "Ryan."
Lần đầu tiên được chỉ huy gọi tên, tiểu Omega vừa kích động vừa thẹn thùng.
Lập tức khí thế mười phần, "Có mặt!"
Thời Tễ: "Tôi bảo cậu trông cậu ấy, chứ không bảo cậu b*p ch*t cậu ấy."
Ryan: "....."
Ryan ù ù cạc cạc.
Tạ Chước cố nhịn cười đến cong môi, trong lòng âm thầm sung sướng thì bất ngờ chỉ huy lại quay đầu nhìn về phía cậu.
Tạ Chước sững người.
Vị chỉ huy lạnh lùng anh minh rõ ràng không thiên vị ai, "Muốn biết vì sao cậu ta đối xử với cậu như vậy?"
"Trong lòng không có câu trả lời à, còn cần phải hỏi?"
Tạ Chước: "..."
Tạ Chước không dám hé răng.
Giải quyết xong hai tên nhóc ấu trĩ, Thời Tễ quay sang Ryan nói chính sự,
"Hiệu trưởng Hertz gọi cậu qua, tiện thể mang theo danh sách tân sinh trúng tuyển cho ông ấy."
Ryan lập tức gật đầu, "Rõ!"
Tiểu Omega là cánh tay phải đắc lực của hiệu trưởng, không nói hai lời nhận lệnh liền chạy đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!