Sau lễ tang, Tạ Đường trực tiếp nhờ tài xế của Lục Trác chạy đến biệt thự của Thư Mĩ Thanh, có một số di vật của bà để lại.
Cô đã trải qua một cuộc sinh ly tử biệt, không biết đã khóc bao nhiêu nước mắt, lúc này tâm trạng nặng trĩu, cô không ăn được và không còn nhiều sức, lẽ ra cô có thể để chị Cao làm, nhưng Tạ Đường vẫn muốn tự mình làm.
Lục Trác không liên quan gì đến Thư Mĩ Thanh, cũng không cần phải theo dõi qua sửa soạn, Lục Trác nói muốn giúp cô, nhưng cô chỉ đành đồng ý.
Cô mặc tạp dề ngồi dưới đất, dọn dẹp một lát rồi nghỉ ngơi, Lục Trác cũng cởϊ áσ khoác ngồi xổm sang một bên, mò mẫm giúp cô bỏ những thứ đã sắp xếp vào hộp rồi dùng ni lông bọc lại.
Tạ Đường ánh mắt không khỏi mà nhìn Lục Trác.
Cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, lúc xuống xe vừa rồi cô đã tỉnh rồi, còn chưa mở mắt ra, Lục Trác cho rằng cô vẫn còn ngủ, vì vậy anh đã đưa cô xuống xe.
Tạ Đường vội vàng mở mắt khi cảm thấy cơ thể nhấc bổng lên, nhưng phát hiện Lục Trác đã bước lên từng bậc một cách chính xác, thậm chí không có gậy mù hay sự hướng dẫn của người khác.
Chuyện gì đã xảy ra?
Có vẻ như anh không hề bị mù.
Tạ Đường cảm thấy chẳng lẽ Lục Trác đang nói dối mình? Hay nói cách khác là để đám người Lục thị mất cảnh giác, thật ra mắt đã lành từ lâu?
Tạ Đường nhìn chằm chằm Lục Trác suy nghĩ một chút, Lục Trác đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của Tạ Đường, Tạ Đường hiếm khi cứ nhìn chằm vào anh như thế này, bên tai có chút nóng lên, tránh khỏi có tật giật mình, anh vờ như không để ý cũng không nhúc nhích, tỉnh bơ hỏi:
"Sao lại không nói gì? Mệt rồi sao?".
"Lục Trác, dây lưng của em bị lỏng, anh giúp em thắt lại với".
Tạ Đường lại gần Lục Trác, yêu cầu anh thắt lại thắt lưng tạp dề sau lưng.
Tạ Đường đã hai tháng không đến tiệm cắt tóc, tóc đã dài ra.
Trước khi ra nước ngoài, nó chỉ dài đến bả vai, bây giờ nó đã dài đến thắt lưng.
Nó đen và bồng bềnh, hơi xoăn và có mùi thơm thoang thoảng.
Khi cô nghiêng người, tim Lục Trác đã đập thình thịch, cố gắng ổn định lại.
Tạ Đường yên lặng nhìn Lục Trác.
Lục Trác sờ s oạng trên không trung vài lần mới chạm vào tạp dề sau lưng cô, mất một lúc mới tìm được hai sợi dây buộc, anh buộc một cái nút không đẹp mắt.
Bởi vì không nhìn thấy, cố tỏ ra vụng về.
Tạ Đường chạm tay trái vào nút thắt, có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ do mình suy nghĩ lung tung? Mắt Lục Trác vẫn chưa khỏi?.
Lục Trác nhận ra Tạ Đường đang kiểm tra mình, sau khi thắt lưng tạp dề cho Tạ Đường, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả người vẫn có chút căng thẳng.
Anh biết rằng không thể che giấu cả đời, nhưng giấu bao lâu cũng được.
So với việc giả mù cả đời, sự ra đi của Tạ Đường khiến anh không thể chịu đựng được.
Ánh mắt Tạ Đường vẫn nhìn mặt Lục Trác.
Lục Trác giương mắt lên, đôi mắt đen láy không nhìn Tạ Đường, cười nói: "Cột chặt chưa?"
"Được rồi." Tạ Đường thu lại ánh mắt, cười mình quá hy vọng mắt Lục Trác khỏi đến mức sinh ra ảo giác, cô xoa bụng, cảm thấy trống rỗng, hỏi: "Đói bụng không? Tôi đi nấu ít mì
". Lại ăn đồ do Tạ Đường làm? Lục Trác ánh mắt sáng lên khẽ gật đầu:"Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!