Chương 34: (Vô Đề)

Biệt thự của Lục gia lớn kinh khủng, ánh đèn hai bên lối đi vô cùng lạnh lẽo, xe chậm rãi dừng ở gara, sắc trời hoàn toàn tối đen.

Lục Trác xuống xe, ngón tay nắm chặt cửa đến tái nhợt, bước chân dừng một chút, hướng mắt về phía buiệt thự, lạnh lùng bước vào.

Tiểu Triệu có chút lo lắng, nhưng không thể đi theo vào, đành ở trong gara rửa xe.

Phòng khách rộng nhưng không gian bên trong vô cùng trống trải.

Ngồi trên sô pha là một người phụ nữ với mái tóc xoăn dài, không đeo vàng bạc như những phu nhân hào môn khác, ngược lại rất mộc mạc giản dị.

Khuôn mặt tiều tụy, hốc hác, đầu rũ xuống đang nghiêm túc nhìn cái gì đó, cả người bất động chỉ thấy cánh môi đang run rẩy.

Ánh mắt lạnh như băng của Lục Trác rơi vào chiếc cổ nhăn nheo tái nhợt của bà trong hai năm qua, hàng mi đen nhánh khẽ run lên, nhưng vẻ mặt càng thêm mất kiên nhẫn.

Anh nặng nề ném cặp sách xuống ghế sô pha, không bước tới, từ xa nhìn người phụ nữ: "Sao bà lại ở đây?

"Giọng nói dày và khàn vì cảm lạnh, nhưng không thể che dấu sự mất kiên nhẫn từ lời nói ấy. Khi nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ vui mừng quay đầu lại:"Tiểu Trác, con đã về rồi sao?

"Bà quay người lại, tầm mắt của Lục Trác lúc này mới lướt qua bà, dùng ở vật trên tay. Nhìn thấy rõ đó là cái gì, Lục Trác sắc mặt trở nên lạnh hơn, trong mắt không có độ ấm, khiến người ta lạnh cả sống lưng. Anh bước tới, cầm lấy cuốn album ảnh trong tay bà, xoay người ném vào thùng rác. Bà cứng đờ, nét mặt trở nên mất mát:"Ba năm mới có thể đến thăm con một lần, mẹ đã chờ...!"

Lục Trác quay lại hờ hững nói: "Giờ thì bà đã thấy rồi, bà có thể đi."

"Tiểu Trác, con đừng đối xử với mẹ như vậy, tốt xấu gì thì mẹ vẫn là mẹ của con.

"Lục Trác châm chọc cười, khuôn mặt lạnh đến đáng sợ, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống. Nhưng sau một hồi im lặng, lại coi như không có chuyện gì xảy ra."Đúng vậy, vứt bỏ con trai mình, cùng tình nhân bỏ trốn, nhốt con ruột của mình, tranh giành tài sản với nhà họ Lục."

Ánh mắt Lục Trác giễu cợt nhìn bà: "Tôi thà không có một người mẹ như bà.

"

Cố Uyển Chi nhìn đứa con trước mặt mình, sắc mặt tái nhợt vì lời nói của anh, môi run rẩy, nhưng không thể nói một lời phản bác.

Tính cách của Lục Trác cố chấp bướng bỉnh.

Khi để con trai lưu lại nhà họ Lục, Cố Uyển Chi đã nghĩ rằng một ngày nào đó con trai sẽ tha thứ cho mình, ngay cả khi không tha thứ thì thời gian sẽ dần phai nhạt chôn giấu những cái này.

Nhưng không, sáu năm trước, cùng ba năm này, mỗi lần bà đến, đứa nhỏ này đều hận bà đến tận xương tủy.

Bà không nói được gì, nhưng cũng không muốn rời đi, nhà họ Lục quy định bà chỉ có ngày này mới được đến thăm con.

Nhìn lên đồng hồ, đã chín giờ, chỉ còn ba tiếng nữa.

"Dù sao thì, con có thể ngồi với mẹ một lúc được không?" Cố Uyển Chi nước mắt giàn giụa.

Lục Trác hờ hững nhìn bà, ba năm không gặp này đã để lại dấu vết già đi trên khuôn mặt của bà, trong lòng cảm thấy chói mắt, một cỗ khó chịu dày đặc không biết từ đâu dâng lên trong lồ ng ngực anh.

Lục Trác đột nhiên cầm cặp sách lên, xoay người rời đi không nói lời nào.

Nếu người phụ nữ này ở lại đây và không đi, thì anh sẽ rời đi.....

Lục Trác đi vào cửa hàng tiện lợi, đứng trước kệ, quét vài gói khoai tây chiên, sau đó đi lấy đồ uống.

Sau khi lấy ngẫu nhiên một vài chai, khoai tây chiên trên tay anh vô tình rơi xuống đất.

Anh ngồi xổm xuống nhặt, đồ uống lại lăn xuống, lăn vào khe hở dưới kệ.

Lục Trác đột nhiên tức giận, cảm giác tất cả đang muốn đối ngịch với mình.

Anh thô bạo ném một đống khoai tây chiên vào trong túi, nửa quỳ trên mặt đất, ngượng ngùng duỗi tay ra, đi lấy đồ uống, sau đó đi đến quầy lễ tân thanh toán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!