Cha mẹ Tạ vui mừng khôn xiết, vội vàng phủ thêm áo khoác đi xuống, tựa hồ muốn gọi Lục Trác vào ăn sáng.
Tạ Đường cau mày, đặt chiếc bánh mì đang ăn dở trong tay xuống, đứng dậy, mang cặp sách sau lưng, nhẹ giọng nói: "Con đi trước.
"Cô rời khỏi biệt thự, Lục Trác đứng dưới bậc thềm. Mái tóc đen nhánh còn vương một chút sương sớm, chàng trai từ xa nhìn cô, trong mắt có chút mong đợi và vui sướng."Chào buổi sáng."
Lục Trác nở nụ cười đắc ý mở cửa xe cho cô.
Nhưng Tạ Đường không nhìn anh, vòng qua rồi đi thẳng ra ngoài.
Lục Trác cứng đờ khi mở cửa, dùng ngón tay giữ chặt tay nắm cửa, cố hết sức không để ý, ra hiệu với tài xế rồi đi theo Tạ Đường.
Cả hai lần lượt biến mất trong tầm mắt của Tạ gia.
Cha mẹ Tạ khi chứng kiến
cảnh này đều có chút kinh ngạc, đánh giá tình hình, chẳng lẽ Lục Trác đang theo đuổi con gái họ là thật, con gái lại đối với Lục Trác không nóng không lạnh? Đường Đường có bản lĩnh như vậy khi nào?
Bọn họ xuống lầu cũng không có thể thấy Lục Trác, nhưng dù vậy, Tạ Đình Phong tâm tình hôm nay đã rất sảng khoái.
Ông cười, đeo kính vào, ngồi xuống bên bàn ăn, nói với Tạ Khinh:"Khinh Khinh, đưa cho ba tờ báo.
"Tạ Khinh đang cắn môi, nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe biến mất, và khi cô ta nghe thấy tiếng của cha Tạ, cô ta mới hồi phục sắc mặt. Cha Tạ cũng nghe tiếng xe biến mất, trong lòng cũng thoải mái không ít. Mấy tháng nay vì chuyện của công ty làm ông ta đầu óc căng chặt, tâm trạng lúc này mới được thả lỏng. Ông trầm ngâm quay đầu lại nói với mẹ Tạ:"Tôi nhớ đã thật lâu rồi bà không cùng Tạ Đường đi mua sắm.
Hôm này bà đưa Đường Đường đi, mua cho con vài bộ váy đẹp."
Ông đã cân nhắc rất kỹ về hai cô con gái nên bồi dưỡng thế nào để đem lại lợi ích cho gia đình.
Ông đã gửi Tạ Khinh đến trường đó đã nhiều năm.
Mà nó vẫn chưa nhận thức kết thân với người nào của Lục gia, còn lừa dối quen thân với Lục Trác.
Mà Tạ Đường đã khiến Lục Trác bắt đầu theo đuổi con bé chưa đầy nửa tháng.
Lúc này, dù Tạ Khinh có tài năng, được sủng ái ở nhà, thì cha Tạ cũng phải xem xét lại giá trị của hai người.
Mẹ Tạ thì lại thiên vị Tạ Khinh hơn, dù sao thì cũng là đứa con bà hoài thai 10 tháng, còn Tạ Đường đã được gửi nuôi cho bà ngoại từ khi còn nhỏ chứ không phải do chính tay bà nuôi dưỡng.
Trong nội tâm của bà, Tạ Đình Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt có chút khó chịu.
Nhưng mà, quả thực nếu Tạ Đường có thể tiếp cận nhà họ Lục, thì lợi ích đối với nhà họ Tạ là không thể tưởng tượng nổi.
Bà không nói được gì nên gật đầu cười: "Chuyện này là đương nhiên, khi nào con bé về thì tôi đưa nó đi.
"Tạ Khinh ngồi ở một bên, cảm thấy mình đã bị bỏ qua. Từ nhỏ đến lúc lớn cô ta đều là trung tâm của mọi người. Ngay cả khi Tạ Đường được đón về vài năm trước, điều này vẫn chưa bao giờ thay đổi. Nhưng giờ, ba còn bắt mẹ chở em gái đi mua quần áo mà không hề nhắc đến bản thân. Cô ta sao có thể chịu được loại ấm ức này? Ngay lập tức ngước đôi mắt đã phiếm đỏ len nhìn mẹ Tạ:"Mẹ, còn con."
"Con cũng đi cùng." Mẹ Tạ nhanh chóng nói với ông: "Thừa dịp này cũng mua cho Khinh Khinh ít đồ trang sức.
"Ông liếc Tạ Kinh, ánh mắt rõ ràng không hài lòng. Cô con gái này gần như đã tự làm mình xấu hổ vào đêm qua. Bây giờ nó vẫn không hiểu chuyện? Nhưng ông cũng chưa nói gì, gật gật đầu."Một khi đã vậy, đưa hai chị em cùng đi."
Mẹ Tạ cảm thấy nhẹ nhõm, gắp cho Tạ Khinh một cái bánh quẩy.
Nhưng cô ta lại cụp mắt xuống, trong mắt vẫn có một mảnh sương mù...
Đó không phải là ảo giác của cô ta, từ trận rơi xuống nước.
Tạ Đường dường như trở thành một con người khác.
Đầu tiên là bà nội, sau đó là bạn cùng lớp, rồi đến Lục Trác, tất cả mọi người đều đứng về phía nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!