Chương 18: (Vô Đề)

Anh còn chưa ăn sáng, ủ rũ trở về, bụng rêи ɾỉ vì đói, ngực áp vào lưng, nhìn thấy Hướng Hoành đang ăn bánh bao hấp, còn từ quầy bán hàng mua một đống đồ ăn vặt.

"Ăn nhiều vòa rồi thành con lợn" Anh cáu kỉnh đi qua, thuận tay cầm cái bánh mì.

"F*ck, đấy là món em thích nhất!" Hướng Hoành quay đầu lại, nhìn thấy Lục Trác gục mặt xuống bàn, khuôn mặt của cậu vốn dĩ đang tức giận, lập tức vui lại khi thấy người gặp họa, cười nói: "Thế nào, có phải người ta không nhận bữa sáng của anh?"

Lục Chu xấu hổ cắn một miếng bánh mì.

"Vô nghĩa."

Hướng Hoành nói,

"Trác ca, anh không nên làm cách đó. Người ta chạy mất đó."

Lục Trác nuốt bánh mì, vẻ mặt vô cảm., giễu cợt đe dọa: "Tôi còn cần cậu dạy bảo?"

Hướng Hoành nhún vai quay đầu: "Được rồi, em đoán anh không cần em dạy, người chưa từng yêu cũng có thể, anh chỉ cần đụng đầu vào tường mấy lần là có thể không thầy dạy cũng hiểu.

"

Lục Trác:"...!

"Hướng Hoành trở lại vị trí của mình, cười toe toét. Còn chưa đi được hai bước, phía sau cổ áo lập tức bị Lục Trác kéo lại, sắc mặt anh đen như đáy nồi, chân dài móc ghế đẩy Hướng Hoành ngồi xuống ghế. Anh lạnh lùng nói:"Muốn nói thì đừng nói vòng vo.

"Hai giờ sau, Lục Trác đặt hai tờ khai báo thông tin gia đình của Tạ Đường khi cô nhập học, Hướng Hoành là phó hội trưởng hội học sinh. Thật dễ dàng lấy được thông tin này. Trên bản đăng ký, ảnh thẻ của cô gái rất đẹp và sạch sẽ, Hướng Hoành không khỏi liếc nhìn hai lần, vừa định nhìn đến lần thứ ba,"cạch" Lục Trác đã gấp cuốn sách gập mạnh một cái.

"Trông đẹp không?

"Lục Trác lạnh nhạt nói. Hướng Hoành vội vàng nói:"Khó.. khó coi chết đi được."

Lục Trác uy hϊếp: "Cậu nói ai khó coi?"

Thiên a, vị tổ tông này mỗi tháng có dì cả đến thăm hai lần đi, thật là khó chiều, Hướng Hoành nghệch miệng: "Em im miệng là được rồi."

Lục Trác hừ lạnh che bức ảnh lại, sau đó mới xem kỹ thông tin của Tạ Đường.

Tình cảm lúc này rất mãnh liệt, anh vẫn còn là một thiếu niên, chưa bao giờ trải qua loại cảm xúc hỗn độn này, cho nên không biết phải làm thế nào để xoa dịu nó.

Anh chỉ vô cùng hy vọng Tạ Đường xinh đẹp, ngoan hiền, không quan tâm đến anh sẽ không lạnh nhạt, xa cách với anh, khiến cảm xúc nhiệt tình, cháy bỏng như bị dội một gáo nước lạnh.

Anh muốn biết về Tạ Đường nhiều hơn.

Từ tư liệu chỉ có thể hiểu biết một phần nổi của tảng băng chìm, nhưng nhìn lại vài lần nữa, với đầu óc thông minh của Lục Trác, có thể dễ dàng phát hiện, tại sao, không có người thân nào từng ký tên vào đó.

Buổi chiều, Hướng Hoành ra ngoài chơi bóng rổ trở về, thấy Lục Trác vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai tờ tư liệu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Lục Trác không biết anh đang suy nghĩ gì, cũng không chú ý.

Cậu nhìn lướt qua cuốn sách mà Lục Trác đang ấn dưới tay, chữ viết dày đặc cả một trang toàn là những ký tự khó hiểu, thẳng và cong, giống như một sơ đồ tư duy, có thể mơ hồ nhận ra một vài từ "sinh nhật" và "yêu thích "

"F*ck, không phải chứ, Trác ca, anh là đang viết nhật ký sao?" Hàm của Hướng Hoành kinh ngạc rớt xuống.

"Vớ vẩn!" Lục Trác bừng tỉnh, lập tức đặt quyển sổ lên bàn, hung hăng nhìn hắn: "Ai thèm viết nhật ký?"

"Vậy thì những ký tự bò trườn mà anh viết là gì?"

Lục Trác mặt đỏ tai hồng: "Cậu mới viết chữ như bò, tôi là đang viết một vài nghi vấn!"

Hướng Hoành sắp cười đến nội thương, còn muốn nói gì nữa, nhưng khi thấy Lục Trác cẩn thận đặt hai tờ tư liệu vào ngăn bàn, anh còn nhìn đồng hồ và đột nhiên nghĩ đến cái gì... có chút lo lắng, có chút tối sầm mặt đứng dậy đi ra ngoài phòng học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!