Chờ một khoảng thời gian, rốt cuộc đến phiên nhóm Tạ Đường, mọi người đều thập phần khẩn trương, lo lắng.
Tạ Đường từ phía sau đi vào.
Bức màn kéo ra, hoàng hôn chiếu vào bàn dụng cụ.
Tạ Đường đi đến dán tên lên bàn.
Trước mặt phân loại các loại gia vị, đường muối tương dấm đặt trong hộp trong suốt ở góc trên bên phải, đồ ngọt thì ở bên trái, mà một ít nguyên vật liệu đặt ở ngoài.
Tuy cô biết Từ Thiến sẽ làm gì nhưng không cách nào biết rõ đối phương đặt bình xịt hơi cay ở đâu.
Do dự một lát, Tạ Đường bỏ băng dán vào túi.
Chắc chắn Từ Thiến đã động tay vào hộp dụng cụ nên sẽ để lại dấu vân tay.
Từ lúc bắt đầu thi mọi người đều cuống quít chân tay mà Tạ Đường thì vẫn từ tốn, một trợ giảng không khỏi có chút lo lắng cho cô, đi qua thấp giọng hỏi: "Tạ Đường sao còn chưa bắt đầu? Chỉ có nửa giờ thôi.
"Nữ sinh thoạt nhìn nhu nhược, yếu ớt. Hắn cho rằng cô không mở được nắp hộp. Vì thế, hắn đã làm điều thừa mà vươn tay, tính giúp Tạ Đường mở hộp. Tạ Đường đồng tử rụt lại:"Đừng!
"Trong chớp mắt, ngoài hành lang có tiếng bước chân điên cuồng chạy về hướng này. Bên ngoài nổi lên một trận xôn xao, trong phòng không ai biết đã xảy ra cái gì, chỉ nghe tiếng cửa đột nhiên bị kéo ra."Kẽo kẹt ——
"một tiếng dồn dập. Hoàng hôn chiếu sáng bên ngoài hành lang, một thân ảnh cao lớn ngược sáng chạy vào. Tạ Đường kéo một trợ giảng dồn dập lùi lại, hắn đang lơ mơ không rõ nguyên do, chỉ nghe một tiếng"Răng rắc", giống như thưa gì bị b ắn ra.
"Bụp.
"Một chiếc áo vest màu đen bỗng nhiên trùm lên cái hộp. Cái hộp bị phủ bởi áo khoác, một luồng sương từ trong hộp phun ra thấm ướt chiếc áo khoác đắt tiền. Trợ giảng còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì, khó hiểu quay đầu chỉ thấy nam sinh vóc dáng cao ráo tuấn lãng, sơ mi trắng mồ hôi ròng ròng, mái tóc đen nhánh đều ướt nhẹp. Hắn không rảnh lau mồ hôi, đi qua xách hộp và áo khoác, không chút do dự ném vào thùng rác."Cậu làm gì?" Trợ giảng còn chưa hiểu ra sao.
"Làm gì? Anh không kiểm tra cái hộp có bị người khác động tay động chân hay không à?
"Lục Trác tức muốn hộc máu. Trợ giảng bị rống đến sửng sốt, cái người đột nhiên xuất hiện này là ai? Mọi người đều nhìn về hướng này, cửa sau cũng tụ tập một đám người nhiều chuyện, khϊếp sợ nhìn Lục Trác đột nhiên xuất hiện, liên tục bàn tán:"Sao lại thế này, không phải chiều nay cậu ấy phải diễn thuyết mở màn sao?
Chẳng lẽ kết thúc rồi?"
Tuy sự tình không tiến hành theo kế hoạch, nhưng rốt cuộc mọi người không xảy ra việc gì, chứng cứ cũng có.
Tạ Đường nhẹ nhàng thở phào, nâng mắt nhìn về phía cửa sau.
Từ Thiến thấy Tạ Đường lại thoát nạn, oán hận cắn chặt răng, nhìn chằm chằm cô rồi biến mất.
Lúc này trợ giảng mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đồ vật kia nhắm vào Tạ Đường, hắn căng thẳng nhìn cô, thấy cô không có việc gì mới vội vàng đi đến chỗ giáo sư trình bày tình huống bên này.
Lục Trác đứng trước mặt Tạ Đường, tầm mắt quét từ trên xuống dưới.
Như nghĩ tới điều gì, anh có chút đắc nhếch đuôi lông mày: "Có phải tôi vừa cứu em không? Em nên cảm tạ tôi thế nào đây?
"(Dâu: anh nhà mặt dày quá) Tạ Đường:"...
"Thật là làm điều thừa. Cô không cần anh giúp, đời này càng không muốn có nửa điểm quan hệ với anh. Tốt nhất phải cách xa anh một chút. Cô không nói gì trở lại vị trí cũ, hoàn thành nốt phần thi của nhóm mình. Lục Trác ăn vạ không đi:"Một câu cảm ơn cũng không nói sao?"
Tạ Đường nói cho có lệ: "Cảm ơn anh."
Đôi mắt Lục Trác lộ ra vài phần ý cười, đắc ý nói: "Nếu vậy, thi xong mời anh ăn cơm là được."
"Không cần, tôi đâu có bảo anh cứu tôi."
Ý cười của Lục Trác hơi hơi đọng lại: "Cũng sẽ không tốn nhiều tiền đâu, chỗ đó gần cổng trường, mười mấy đồng tiền một chén."
"Không đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!