Lúc này, hiệu trưởng nắm microphone, đột nhiên nâng âm lượng lên, Lục Trác nhíu mày, tức muốn hộc máu, nâng mí mắt tử thần nhìn hiệu trưởng, nhưng Tạ Đường đã tỉnh.
Tạ Đường xoa xoa đôi mắt, cảm thấy ngủ được một giấc thì tinh thần khôi phục rất nhiều, cô nhìn về phía sân khấu giảng đường, ngẩn người một lát, bỗng nhiên theo bản năng, sờ sờ kẹp tóc thấy là lạ liền tháo xuống.
…… Dứa?
Tạ Đường ngơ ngẩn, trong mắt mang theo nghi hoặc, cô quay đầu lại.
Hai người hàng phía sau đang ngồi ngủ như không có gì, nằm bò không nhúc nhích, đều là nam sinh tay dài chân dài.
Một người dùng mũ choàng sam che mặt, thấy không rõ bộ dáng, chỉ lộ ra chiếc cằm trông rất quyến rũ.
Mà nam sinh bên cạnh thì lấy tay bưng kín mặt, bả vai run rẩy.
"Cười cái rắm." Nam sinh phía sau không nhịn được nữa, duỗi tay gắt gao đè nam sinh bên cạnh, áp hắn xuống mặt bàn phía dưới.
"……
"Tạ Đường nháy mắt liền thanh tỉnh, cô an tĩnh nhìn Lục Trác hai giây, trầm mặc đặt kẹp tóc vào tay Lục Trác. May quá, kẹp tóc của cô còn chưa bị Lục Trác ném đi, một lần nữa kẹp lại mớ tóc rối tung. Kẹp tóc bị trả về, trong một cái chớp mắt, sắc mặt Lục Trác sắc mặt thay đổi, cũng không hề trốn tránh, ngẩng đầu lên."Em có ý gì?"
Anh nhìn chằm chằm Tạ Đường, hơi tức giận.
"Không....! không cần.
"Tạ Đường nói giọng khàn khàn, cảm mạo đúng là nghiêm trọng, nói chuyện có chút cố hết sức. Sắc mặt Lục Trác dần trở nên khó coi, đôi mắt vừa nãy lóng lánh ý cười cũng rút đi. Hướng Hoành nhìn Lục Trác, không dám cười, yên lặng xoay mặt đi, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Trầm mặc hai giây, Lục Trác nghiêng đầu nhìn về một bên, lục tìm trong túi áo, lại móc ra tới một đống đồ vật, ném đến trước mặt Tạ Đường."Lạch cạch
", âm thanh nhỏ vụn vang lên. Anh lui một bước, lấy miệng lưỡi biệt nữu nói:"Không thích thì ném đi.
Vậy em thích cái gì, dưa hấu, dưa hami, vải, cái gì cần có đều có.
"Tạ Đường thấy anh từ trong túi móc ra tới một đống kẹp tóc, quả vải, dưa hấu, tuyết lê, các loại kẹp tóc thật cẩn thận mà nằm đó. Trong giảng đường có chút ánh sáng mù mờ, chúng đượcbLục Trác xem như bảo tàng mà cất giấu trong túi hồi lâu."Đều không cần.
"Cô nhíu mày, một cái cũng không lấy, quay đầu đi. Không muốn liên quan gì tới Lục Trác. Hiệu trưởng vừa tuyên bố đại hội kết thúc, cô đứng lên, theo bản năng sờ sờ, xác nhận món quà Lận Quyết đưa mình vẫn còn, mới không chút do dự cũng không quay đầu lại mà ôm cặp sách rời đi."……"
Sắc mặt Lục Trác hoàn toàn trầm xuống.
Anh sao lại không nhìn ra chứ.
Tạ Đường đâu chỉ trốn tránh anh, từ chối anh, cô dường như còn cực kỳ kháng cự cùng bài xích anh.
Anh mặt không biểu tình.
Những người khác trong giảng đường sôi nổi trào ra từ cổng lớn, anh vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh bị che khuất trong bóng tối.
Hướng Hoành không biết Lục Trác suy nghĩ cái gì.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm đống kẹp tóc bị Tạ Đường bỏ rơi trên bàn.
Anh không nói một lời, xoay người liền đi.
Hướng Hoành vội vàng theo sau: "Về phòng học sao?"
Còn chưa đi hai bước, thiếu chút nữa đụng phải, bỗng nhiên Lục Trác dừng lại, bực bội nắm nắm tay, lại bước trở về, trên mặt mang theo lạnh lẽo cùng tức giận, một lần nữa nhét kẹp tóc trở lại túi.
"Lại tặng đồ cho em, tôi chính là heo."
Sau khi đại hội kết thúc, Tạ Khinh tâm tình suиɠ sướиɠ trở lại phòng học, người trong lớp đều biết lần này cô ta biểu diễn dương cầm, đều tiến đến chúc mừng và khen ngợi.
Cô ta cười khiêm tốn vài câu, mở sách vở, có chút đắc ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!