Lục Trác đen mặt bị đuổi xuống xe, đám Hướng Hoành chạy đến anh vẫn không nhúc nhích, có điểm bực bội mà nhìn thiếu nữ chưa để ý đến mình một lần nào, ôm tập tài liệu lên xe, tìm vị trí ngồi xuống.
Cửa sổ xe che khuất nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ ra chóp mũi yêu kiều.
Xe rất nhanh khởi động, cửa kính xẹt qua, mặt cũng nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn thấy kẹp tóc hình quả dâu, có điểm chói mắt.
Đúng là không có mắt thẩm mỹ, khó coi chết đi được.
"Trác ca, không phải nói tối đi luyện tập à?"
"Không đi.
"Lục Trác tâm phiền ý loạn, làm gì cũng không có tâm trạng, hết thảy đều bị bóng dáng đó quấy rầy, trong lòng vô cớ nổi giận. Anh quay đầu, liếc mắt Lận Quyết, lộ ra địch ý không chút nào che giấu. Lận Quyết nhíu mày, nhìn lại anh. Lục Trác cười lạnh một chút, dùng ánh mắt"nhìn cái gì mà nhìn
", biểu tình khiêu khích hích vai cậu ta một cái, ngông cuồng rời đi............ Tạ Đường về đến nhà, phát hiện trong nhà có khách. Đậu Nhã Nhiên đang cùng Tạ Khinh nói chuyện, ngồi bên cạnh mẹ Tạ xem TV nói nói cười cười. Cô trầm mặc một chút, chậm rì rì ngồi xổm xuống đổi giày."Dì ơi, con nhớ dì quá, nửa tháng nay có việc bận không thể sang thăm dì được.
"Đậu Nhã Nhiên gọt táo, thân thiết đút cho mẹ Tạ một miếng. Mẹ Tạ cười không khép được miệng, vỗ vỗ tay cô ta:"Đêm nay ngủ lại đây, ngày mai dì làm món ngon cho con ăn.
"Đậu Nhã Nhiên là bạn thân của Tạ Khinh, từ nhỏ đã chơi với nhau, đối với mọi người trong nhà quen thuộc vô cùng. Lần trước cô bị cô ả đẩy xuống nước, suýt mất mạng nhưng ả không hề thấy áy náy, vẫn giương giương tự đắc. Phục hồi tinh thần lại, bên kia còn đang nói cười vui vẻ, không chú ý tới cô. Tạ Khinh chu miệng, cố ý làm nũng nói:"Cậu đến là định tranh mẹ với mình à."
"Dì đặt cậu ở đầu quả tim, ai mà đoạt được?
"Đậu Nhã Nhiên ôm lấy cánh tay Tạ Khinh, cười lấy lòng. Cô ta xoay đầu, bấy giờ mới chú ý tới Tạ Đường, trên mặt lập tức mang lên vài phần nghiền ngẫm."Đường Đường đã về rồi à? Lần trước sao em bất cẩn thế, chẳng khác gì búp bê sứ, chị và Khinh Khinh cũng không dám động vào, sợ lại làm em bị thương.
"Tạ Khinh cũng nhìn Tạ Đường, trong lòng cảm thấy nhục nhã vì hôm nay đem bóng rổ đi trả thì bị quẳng vào thùng rác, nên cô lười để ý đến Tạ Đường, quay đầu tiếp tục ăn trái cây. Tạ Đường mặt không cảm xúc bước qua, như không nghe được lời châm chọc của Đậu Nhã Nhiên. Cô ngồi xuống sô pha, như lơ đãng nhìn Tạ Kiến Hoa đang xem báo mà nói:"Tuần sau trường chúng ta có buổi diễn Văn Nghệ, Lục Trác có buổi diễn thuyết, hình như là nhờ chị đưa hoa tặng.
"Tạ Kiến Hoa chỉ lo cho sự nghiệp, muốn Lục gia rót vốn vào, tâm tư muốn kết với giao Lục gia đều viết trên mặt, tiếc rằng vẫn luôn không có cơ hội, nên ông đã đưa Tạ Khinh đến ngôi trường Lục Trác đang học, dặn dò Tạ Khinh nghĩ cách làm thân với Lục Trác. Ông lập tức buông báo xuống, nhìn về phía Tạ Khinh:"Khinh Khinh, sao chuyện này con không nói với cha?
"Tạ Khinh lườm Tạ Đường, sắc mặt có chút không được tốt. Hôm nay cô ta làm trò trước mặt nhiều người như vậy, đưa ra ý định tặng hoa Lục Trác hôm diễn thuyết nhưng lại bị Lục Trác từ chối phũ phàng trước mặt mọi người, đã rất mất mặt rồi. Tạ Đường hiện tại còn nhắc tới chuyện này làm cái gì?"Con quên mất, tính hôm nay mới nói.
"Tạ Khinh miễn cưỡng cười cười. Tạ Kiến Hoa lập tức dặn dò:"Cơ hội này con nhất định phải tranh thủ, không phải con cũng có tiết mục biểu diễn sao.
"Hôm nay Lục Trác chán ghét biểu hiện rõ ràng đến như vậy, cô ta sao còn dám mặt nóng dán mông lạnh*. (*Mặt nóng dán mông lạnh: ám chỉ việc một người nồng nhiệt bắt chuyện, người kia thì lạnh nhạt, hờ hững) Nhưng Tạ Khinh vẫn tự tin nói:"Đương nhiên, ngày mai đến trường con cùng Lục Trác bàn bạc một chút, anh ấy chắc chắn đồng ý.
Cái này đối với con mà nói không phải chuyện gì khó khăn, ba yên tâm, cũng đừng quản."
"Vậy là tốt rồi." Tạ Kiến Hoa tán thưởng nhìn Tạ Khinh, lại quay sang bảo Tạ Đường: "Con nên học hỏi chị mình đi."
Học?
Đáy lòng Tạ Đường một mảnh châm chọc.
Cô giương mắt nhìn về phía Tạ Khinh, chị ta cũng đang nhìn chằm chằm ý muốn cảnh cáo cô, sợ cô đem chuyện mất mặt sáng nay cáo trạng.
Tạ Đường nghĩ thầm, thì ra chị ta để ý chuyện này, tạm thời sẽ không tới tìm mình gây phiền toái, tốt nhất là Lục Trác với chị ta ở bên nhau, đừng tới phiền mình nữa.
Đậu Nhã Nhiên thấy sắc mặt khó coi của Tạ Khinh, như là bị Tạ Đường nắm thóp, trong lòng có chút kinh ngạc.
Con nhỏ Tạ Đường này làm sao vậy, sao đột nhiên tâm tư lại khó dò thế? Trước kia có hé răng bao giờ đâu?
Cô ta nhịn không được bèn giúp bạn mình: "Đường Đường vẫn đừng nên học Khinh Khinh, em sao có thể so được với chị mình, Khinh Khinh không phải đều được các giáo viên khen có thiên phú sao?"
Mẹ Tạ cũng nói: "Ai, Đường Đường làm gì có sở trường nào."
Tạ Khinh nghe được câu này cũng hả dạ, khinh thường nhìn Tạ Đường.
Tạ Đường kiềm chế tức giận trong lòng, đời trước mỗi lần Đậu Nhã Nhiên tới đều là ác mộng của cô, chỉ cần Đậu Nhã Nhiên tới cô nhất định sẽ cãi nhau với cô ta, mà Đậu Nhã Nhiên là khách, mỗi lần tranh chấp người bị trách luôn là mình.
Một đời này cô sẽ không ngu như vậy, cô sẽ không còn như lúc trước không rành thế sự, dễ dàng bị khích tướng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!