Chương 11: (Vô Đề)

Mọi người lớp C trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tạ Đường bị Lục Trác mang đi, yên lặng được vài phút, cả lớp mới đột nhiên phát ra tiếng động xôn xao, mồm năm miệng mười, hưng phấn lại kích động.

"Vừa rồi là Lục Trác?"

"Tạ Đường quen biết Lục Trác từ khi nào?"

"Sao có thể quen biết chứ, vừa rồi nhìn thái độ của Lục Trác kêu ra ngoài xem, chắc sẽ bị dạy dỗ một phen."

"Nhưng Từ Thiến thật mất mặt, ngày thường hoành hành ngang ngược muốn chết, sao mới nãy lại im như thế.

"Sắc mặt Từ Thiến trắng bệch, còn chưa kịp hồi hồn từ việc hồi nãy, cô ả hung hăng trừng mắt liếc nhìn bạn học cùng lớp chung quanh đang nghị luận sôi nổi, bàn tay ở dưới bàn nắm chặt đến chảy máu, từ trước đến nay cô ả chưa bao giờ bị vũ nhục như vậy. Ánh mặt trời chiếu rọi trên sân thể dục, cách đó không xa rải rác vài người chơi bóng rổ, một vài người quay lại tò mò nhìn bọn họ. Tạ Đường lảng tránh ánh mắt của Lục Trác, anh cao hơn cô hẳn một cái đầu, tản ra khí thế bức người, lại nhìn Hướng Hoành bên cạnh, cô hơi nhíu mày:" Có việc gì không, tôi còn muốn vào học.

"Cô không rõ, tại sao đời này mình không có liên quan gì đến Lục Trác, anh lại thường xuyên tới trêu chọc cô. Lục Trác không vui mà nhíu mày, nhưng ngay sau đó nghĩ tới cái gì, lông mày liền giãn ra không ít, có vẻ không hung dữ như vừa rồi. Anh cúi đầu nhìn xuống, biểu cảm trên mặt khôi phục trong nháy mắt, anh nhìn Tạ Đường, tầm mắt dừng ở cần cổ trắng nõn, đáy lòng khẽ ngo ngoe rục rịch."Tìm em có việc."

Tạ Đường nhìn mắt dạy học, tính toán thời gian chuông báo vào lớp, thúc giục: "Chuyện gì?"

"Tôi tới cho em một cơ hội.

"Lục Trác khẽ nâng cằm, lười biếng. Anh cao cao tại thượng nhìn xuống, vài phần ngạo mạn, đắc ý:"Tuần sau tôi có một buổi diễn thuyết, rất nhiều người muốn đến tặng hoa, nhưng tôi sẽ không nhận."

"Tôi có thể cho em tới tặng hoa."

Anh nhìn chăm chú vào mắt Tạ Đường, khóe môi hơi câu.

Ánh mặt trời chiếu rọi, hàng mi cong rũ trên đôi mắt thâm thúy, nhàn nhạt ý cười.

Anh còn cho rằng Tạ Đường chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh.

Cô luôn cố tránh ánh mắt của anh, nháy mắt tâm tình lại trầm xuống.

Nhưng anh có ấn tượng, hồi trước có bắt gặp cô mấy lần ở hành lang, cô đều vui mừng nhảy nhót khi nhìn thấy anh.

Hồi tưởng lại chuyện ấy, tâm tình như được an ủi được phần nào, thoáng chuyển biến tốt đẹp.

Tạ Đường nhấp môi, cảm thấy bất lực hết sức.

Cô xác nhận chính mình sẽ không động tâm nữa.

Cô nhớ mình đã bị anh đối xử tệ như thế nào, bị vắng vẻ, bị làm lơ, bị trào phúng, hai bàn tay trắng, lúc ấy, Lục Trác đối với cô mà nói là một cơn ác mộng.

Nhưng cô thực sự mệt mỏi rồi, không hề muốn dây dưa với anh nữa.

Đủ loại chuyện trong dĩ vãng, giống như một giấc mộng, một đời này cô chỉ muốn rời xa người trước mắt.

Tạ Đường bình tĩnh mà nhìn Lục Trác.

Lục Trác khóe môi giơ lên, chờ Tạ Đường đồng ý ——

"Không đi.

"Thiếu nữ lãnh đạm nói. Hướng Hoành:"……"

Ý cười trên mặt Lục Trác chậm rãi đọng lại, con ngươi bỗng nhiên trầm xuống.

"Lục Trác, rất nhiều người thích anh, nhưng tôi không phải như vậy."

Ánh mặt trời từ lá cây nhỏ vụn xuyên qua, chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Tạ Đường, cô nhìn thẳng vào Lục Trác, cho anh một ánh mắt lạnh nhạt.

"Trừ tôi ra, mọi người đều nguyện ý tặng hoa cho anh, nếu anh thiếu người, tùy tiện đi tìm một người cũng không khó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!