Tạ Đường ngước mắt nhìn, nơi đây là một nhà hàng Nhật Bản mới khai trương, có lẽ vì thế mà cũng khá vắng khách.
Phía bên kia cửa sổ, Lận Quyết thân hình gầy gò, mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, tay áo được vén lên, đang chăm chú lau bàn.
Tạ Đường bước vào.
Chàng trai ngẩng đầu nhìn cô, vội đặt giẻ xuống rồi tiến tới: "Chào mừng quý khách."
Áo quần trông vẫn sạch sẽ, không có vết tích xô xát gì cả.
Hẳn là thoát được đám người đòi nợ lúc trưa rồi nhỉ? Tạ Đường thở phào nhẹ nhõm.
Lận Quyết là người đã giúp đỡ cô trong kiếp trước và cũng là người bạn duy nhất của cô.
Sự giúp đỡ ấy tuy nhỏ bé nhưng đối với Tạ Đường, người đang vô cùng tuyệt vọng và bất lực lúc ấy, đó lại là một điều vô cùng quan trọng.
Giờ đây được sống lại, cô muốn giúp cậu ấy thoát ra khỏi cuộc sống đen đủi của kiếp trước.
Công việc kinh doanh của cửa hàng này có vẻ không được tốt lắm nhỉ?
Tạ Đường đánh giá một lượt cách bài trí của cửa hàng, thầm nghĩ chủ quán hẳn là một người có thân phận không tầm thường bởi vì có mắt thẩm mỹ rất tốt.
Nhưng vì cửa hàng không phải ở trung tâm thành phố nên vẫn chưa chính thức mở cửa.
Chủ cửa hàng có tiềm năng đấy nhỉ, nhưng phải biết nắm lấy cơ hội thì mới làm nơi này trở nên thịnh vượng được.
Tạ Đường tươi cười hỏi Lận Quyết: "Ở đây còn thiếu nhân viên không? Tôi muốn xin vào làm."
Lận Quyết liếc nhìn thiếu nữ xa lạ, lấy một cái ghế ra mời cô ngồi, còn mang cho cô một ly nước.
"Cô đợi một lát, tôi sẽ đi gọi ông chủ Phương.
"Chủ quán từ sau rèm đi ra, là một người đàn ông cao gầy. Tạ Đường quay đầu lại nhìn, cảm thấy có chút quen mắt. Ông chủ cũng nhìn cô gật đầu một cái, nói:"Người thì không thiếu, chỗ tôi chỉ có một số công việc dọn dẹp thôi, cần một người là đủ."
"Chi bằng hai người cùng học đi? Xem ai có thể ở lại."
Tạ Đường ngẩn người, bật dậy muốn nói rằng bản thân cũng không cần công việc này lắm đâu.
Chỉ thấy Lận Quyết cởi bỏ tạp dề đưa qua, nói: "Không có việc gì, công việc này nhẹ nhàng, con gái thích hợp làm hơn.
"Nói xong đem tạp dề đặt lên bàn, xoay người rời đi. Lận Quyết là người ôn nhu, nhưng cô không muốn mang rắc rối đến cho cậu ấy, vì thế nhanh chóng nói với ông chủ là mình không làm, đuổi theo, gọi Lận Quyết. Lận Quyết quay đầu lại, có chút khó hiểu, cô bé này mới vừa rồi còn muốn xin việc, sao lại đột nhiên từ bỏ."Anh ở lại đi, anh còn cần công việc này hơn tôi."
Suy nghĩ một hồi, Tạ Đường lại móc di động ra, mở bản đồ.
Lận Quyết chơi đàn cello đến cấp 10, không tồi tí nào, cô nhớ rõ đời trước Lận Quyết đi rất nhiều nơi kéo đàn cello trên đường phố, kiếm được kha khá tiền, nhưng có một lần chọn trúng chỗ có lưu manh thu phí bảo hộ, gặp phải một ít phiền toái.
Đời này cô hoàn toàn có thể giúp cậu tránh được phiền toái đó.
Cô khoanh đỏ bản đồ trên điện thoại, đưa cho Lận Quyết xem.
"Không phải anh biết kéo đàn cello sao, có thể đến nơi này, không có lưu manh thu phí bảo hộ, sẽ tương đối an toàn."
"……"
Lận Quyết giật mình, cúi đầu nhìn cô bé trước mắt.
Tạ Đường cho Lận Quyết phương thức liên hệ tới bệnh viện công lập kia.
Đời trước từ lúc bà nội cậu nhập viện, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền thuốc men, hơn nữa còn nợ nần ép tới không thở nổi, sau đó có một bệnh viện công lập đồng ý cung cấp trị liệu miễn phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!