Nói xong, cô ấy kéo tôi chạy thục mạng ra ngoài như bị ma đuổi.
Đến cổng khách sạn, cô ấy mới buông tay tôi và òa lên khóc.
Vừa khóc vừa nói:
"Tinh Niên, không phải chị giỏi lắm sao? Không phải chị biết võ hả, lần trước còn đá văng huấn luyện viên thể hình nữa, sao giờ lại sợ thế?"
Tôi không kìm được, mắt cũng đỏ theo.
"Tiểu Mễ, chị nợ em một lời xin lỗi chân thành. Chuyện của Trâu Dục, chị không cố ý giấu em."
"Thực ra lúc đầu chị đã sớm biết em, ban đầu tiếp cận em chỉ để nhắc nhở em rằng Trâu Dục không phải người đáng tin, sợ em sẽ bị lừa gạt. Nhưng lúc đó chúng ta chưa thân thiết, chị sợ em nghĩ chị là cố ý chia rẽ."
"Vậy sau đó thì sao? Sau đó có nhiều cơ hội như thế, sao chị không nói?"
Tôi cười gượng:
"Sau đó… sau đó chị lại không dám nữa."
"Chị cũng sợ rằng nếu nói ra, em sẽ chọn tin tưởng Trâu Dục, rồi dần xa cách chị."
Hứa Tiểu Mễ hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói:
"Em sẽ không đâu, em xem chị như chị ruột của mình mà."
"Giờ thì chị biết rồi. Chị xin lỗi em."
7
Hứa Tiểu Mễ bảo tôi đến công ty của Chu Hoài.
Thực lòng mà nói, tôi cảm thấy rất hứng thú.
Trong môi trường làm việc, phụ nữ thường phải nỗ lực gấp bội so với đàn ông, và tôi đã phải một mình vượt qua vô vàn khó khăn để có được vị trí hiện tại. Những gian truân ấy chỉ mình tôi thấu hiểu.
Lần này, hành động của lão Trương đã khiến lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh. Nó cũng giúp tôi nhận ra rằng, trong một công ty vốn không tôn trọng phụ nữ, dù tôi có cố gắng thế nào cũng chẳng bao giờ được công nhận.
Hiện tại, công ty của Chu Hoài đang trong giai đoạn mở rộng, tiềm năng vô hạn.
Nếu không phải vì mối quan hệ với Trâu Dục, có lẽ tôi đã sớm đi phỏng vấn rồi.
Tôi vẫn hơi do dự:
"Nếu chị đến đó, liệu có không ổn không?"
"Có gì mà không ổn chứ? Chỉ là bảo chị gửi CV và phỏng vấn thôi, đâu có gì chắc chắn. Cậu của em sẽ không bao giờ nhận lời nhờ vả đâu."
Nói xong, cô ấy còn cười:
"Nếu chị thật sự đậu phỏng vấn và trở thành sếp của Trâu Dục, chắc chắn vẻ mặt anh ta sẽ rất thú vị đấy!"
Không hiểu sao, nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi cũng thấy hơi mong chờ.
Tôi không nói với Chu Hoài về việc đi phỏng vấn.
Lần gặp lại anh là ở văn phòng trong buổi phỏng vấn cuối cùng.
Anh ngồi ở vị trí trung tâm, mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị. Khi thấy tôi bước vào, anh không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ liếc mắt rồi cúi đầu. Hành động này khiến tôi cảm thấy căng thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!