Chương 28: (Vô Đề)

"Đi thì đi, tôi muốn xem họ sẽ giải thích thế nào cho chuyện quái quỷ này."

Trên đường đi, tôi mở tài khoản ra xem.

Xem nào, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, vẫn là 8 số 0.

Hu hu hu hu...

Tôi ngay lập tức khóc òa lên. Vẫn là 8 số 0, nhưng lúc này còn có thêm một dấu âm ở phía trước.

"Sao lại thế này? Địa phủ phải cho tôi một lời giải thích, rốt cuộc thì tiền của tôi chạy đi đâu hết rồi?"

Nhìn tài khoản xong, tôi cảm thấy mình sắp đột quỵ đến nơi, thái dương căng lên đến mức đau nhói. Đụng gì cũng được, nhưng đụng vào tiền của tôi thì nhất định là không được.

Tiền của tôi ơi!

Số tiền tôi đã vất vả, từng đồng từng cắc mà tích lũy được! Tôi làm ngày làm đêm không ngủ, làm không ngừng nghỉ mới có được số tiền đó mà!

Tôi cũng không phải ngay khi vừa đến Địa phủ đã trở thành phú bà, nhớ lại khoảng thời gian đầu đến đây…

Trong túi rỗng tuếch.

Mới đến Địa phủ, chưa kiếm được tiền đã nợ nần chồng chất. Cuộc sống của ma quỷ cũng chẳng dễ dàng hơn là bao.

Trước khi Hắc Vô Thường rời đi, ông ta nói với tôi rằng cầu Nại Hà ở địa phủ đang được sửa chữa và cần tìm ma quỷ đến đó làm việc. Hơn nữa, công trình của Địa phủ sẽ ưu tiên tuyển dụng ma mới.

Tôi lập tức chạy đến cầu Nại Hà:

"Anh ơi, chỗ này còn tuyển dụng không ạ?"

"Mỗi ngày làm 3 tiếng, mỗi tiếng 10 âm tệ."

10 âm tệ cũng không đến nỗi tệ. Nhưng anh trai này ngay lập tức phá tan cơn mộng tưởng của tôi:

"Hôm nay đã tuyển đủ người rồi, ngày mai đến sớm nhé."

Công việc với mỗi 10 âm tệ mà cũng không đến lượt tôi...

Dựa vào tốc độ bay cực nhanh của ma quỷ, tôi nhanh chóng quét qua toàn bộ các các cơ hội việc làm ở địa phủ.

Có rất nhiều hồn ma bị kẹt lại nơi này, ngành dịch vụ của Địa phủ cũng khá phát triển, cơ hội việc làm cũng rất đa dạng, nhưng độ khó khi tìm việc lại cao hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Nhân viên văn phòng yêu cầu phải từ trình độ Đại học trở lên, tôi còn chưa kịp tốt nghiệp Đại học thì đã đi đời nhà ma rồi; bảo vệ thì yêu cầu chiều cao trên 172cm, tôi có nhảy lên thì cũng không đạt.

Nhân viên phục vụ ở Thanh Nhã Cư thì không phải tôi muốn làm là làm được. Cậu em tuyển người chỉ nhìn tôi hai lần đã nói tôi không thích hợp phục vụ trà nước, chỉ thích hợp làm khách của cậu ta.

Hồn ma bay tới bay lui thì không mệt nhưng tinh thần thì lại rất mệt mỏi. Cuối cùng, thông báo tuyển dụng của Địa phủ đã cứu rỗi tôi.

"Địa phủ tuyển dụng một nhân viên trận pháp* ngoài biên chế, yêu cầu: Hiểu biết về trận pháp. Lương: Hàng triệu âm tệ mỗi tháng. Hiệu suất tốt sẽ được thưởng thêm công đức."

(*) một phương pháp bói toán.

Tôi lập tức chảy nước miếng ròng ròng.

Ông nội tôi là một thầy cúng nổi tiếng khắp vùng. Khi còn nhỏ, đồ chơi của tôi là những cuốn sách phủ đầy bụi trong cái rương cũ kỹ của ông nội. Nội dung bên trong vô cùng kỳ ảo và huyền bí. Sau đó, ông nội tôi qua đời vì tai nạn, tôi trở thành trẻ mồ côi.

Mỗi khi nhớ ông nội, tôi lại lấy những cuốn sách đó ra xem. Lâu dần, tôi có thể nhớ như in toàn bộ những thứ trong sách.

Thật tiếc, đó chỉ là một rương sách vô dụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!