Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đột nhiên rơi vào vòng tay của Tạ Lăng, giọng cô ấy cực kì nghẹn ngào:
"Vãn Vãn, vậy cậu, có phải cũng đã c.h.ế. t rất nhiều lần rồi không?"
Cực cho cậu rồi.
"Rõ ràng cậu sợ đau nhất."
Mắt tôi đột ngột chua xót dữ dội.
Tôi cũng quên mất, tôi sợ đau nhất.
"Cậu không trách tớ à?"
Tạ Lăng lắc đầu:
"Nếu người c.h.ế. t là cậu, tớ cũng sẽ chọn như thế."
Tảng đá đè nặng trên tim tôi lập tức rơi xuống đất, tôi không nhịn được nở nụ cười.
Nhưng cũng ngay lập tức cứng đờ lại.
Tạ Lăng quỳ gối trước mặt tôi.
Mắt cô ấy sưng đỏ, nước mắt không ngừng trào khỏi mắt, cô ấy nói:
"Nhưng Vãn Vãn, đừng cứu tớ nữa."
Cầu xin cậu.
"Hãy để tớ c.h.ế. t đi."
Tôi kinh ngạc nhìn Tạ Lăng.
Cô ấy tha thứ tôi, nhưng không tha thứ bản thân mình.
30.
Tôi đồng ý.
Cô ấy quỳ gối trước mặt tôi.
Tôi liền không còn chút lựa chọn nào nữa.
Tôi có thể không để tâm bất cứ ai.
Nhưng cô ấy là Tạ Lăng.
Tôi không giữ nổi cô ấy rồi.
Tôi không giữ nổi cô ấy nữa rồi...
31.
Suốt bảy ngày, Tạ Lăng đi cúng bái những người đã c.h.ế. t vì tôi.
Cô ấy thành kính quỳ dập đầu.
Tôi nghe thấy cô ấy khẽ nói sau khi quay lưng lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!