Tôi ngồi đối diện hai người họ trong quán cà phê, im lặng quan sát hai người họ, sau đó trả lời: [Ừm.]
Thời gian bảy ngày trân quý như thế...
Tôi sẽ không lãng phí.
Tôi đi theo sau hai người họ, nhìn hai người họ tình cảm khắng khít, nhìn Tạ Lăng cười nói tự nhiên.
Chúng tôi cùng đi xem phim, tôi ngồi sau hai người họ.
Cùng đi đu quay khổng lồ với bọn họ, tôi ngồi dưới bọn họ.
Cũng cùng nhau về nhà.
Tôi đứng dưới tầng nhà bọn họ, như một con chuột u ám, nhìn xuyên qua cửa sổ, trộm nhìn cô ấy hạnh phúc.
Nhưng không sao, cô ấy hạnh phúc là được.
Cái mạng này đổi lấy bảy ngày, rất xứng đáng.
Tiểu La, cậu có thấy vậy không?
Tôi hy vọng cô ấy có thể vĩnh viễn hạnh phúc như thế.
27.
Đã đến ngày thứ năm...
Tôi rất vui vẻ, đặc biệt vào bếp nấu món cô ấy thích.
Tạ Lăng giật mình.
Trước giờ tôi chưa từng thích nấu cơm.
Nhưng lần nào cũng nấu được đồ rất ngon.
Tạ Lăng thích ăn, tôi hầu như chỉ nấu cho cô ấy ăn.
Về sau đi làm, thời gian dần eo hẹp, số lần nấu cơm cũng ít dần.
Lúc đó vì vẫn muốn được ở cùng Tạ Lăng, tôi chọn công việc lương không cao, nhưng gần chỗ Tạ Lăng.
Mãi đến khi Tạ Lăng hẹn hò.
Nhưng nhà trai biết tình cảnh Tạ Lăng xong lại không đồng ý.
Nhà trai vốn không muốn buông Tạ Lăng, Tạ Lăng tốt như thế, không ai muốn buông cô ấy cả.
Nhưng sau này, hắn nói:
"Chúng ta yêu nhau như này, anh áp lực quá lớn."
Hắn nói:
"Anh muốn tìm người có thể cùng anh mua nhà ở thành phố."
Hắn bắt đầu ghét bỏ Tạ Lăng không bố không mẹ, không thể đem lại lợi ích cho hắn.
Nhưng ban đầu lúc hắn biết tình cảnh của Tạ Lăng, rõ ràng đã từng thương cô ấy đến độ đỏ ửng mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!