Vì trước đó, tôi nhận được toàn bộ thương yêu từ bọn họ.
Bọn họ yêu tôi như thế, đặt tôi trong lòng bàn tay, đối xử tôi như trân bảo.
Sao lại đột nhiên không còn quan tâm tôi nữa chứ?
Sao lại đột nhiên không thương tôi nữa chứ?
Tôi không rõ, cho nên tôi cứ một mực chờ.
Những đứa trẻ khác trong viện luôn ác ý nói với tôi: Đừng đợi nữa!
"Bọn họ không cần mày nữa!"
"Sẽ không ai đón mày đâu!"
Nơi cô đơn tịch mịch nhất mới có thể sinh sôi dòi mọt và âm u.
Tôi giả vờ như không nghe thấy, chúng nó lại đột nhiên tức giận.
Chúng nó xô đẩy tôi, nhục mạ tôi, nói đi nói lại, gào thét:
"Bố mày sẽ không tới đón mày nữa đâu!"
"Mày chỉ có thể sống cả đời ở đây!"
Tôi khóc, lắc đầu:
"Sẽ đến mà, bố sẽ đến, bố không giống bố mẹ mấy người!"
"Bố mẹ tôi yêu tôi nhất."
Nhưng sau này tôi mới biết, bố mẹ tôi cũng chẳng có gì là không giống bố mẹ chúng.
Bọn họ đều có thể bỏ được.
Về sau, Tạ Lăng đến.
Cô ấy không sa sút tinh thần giống mấy đứa trẻ mới đến khác, cô ấy nhanh chóng chấp nhận tình cảnh của mình, đồng thời ngày ngày đều tích cực, vu vẻ.
Dì chăm sóc chúng tôi luôn nói, Tạ Lăng không giống chúng tôi, cô ấy không thuộc về nơi đây, sẽ nhanh chóng được người khác nhận nuôi.
Cô ấy rạng rỡ tươi sáng, lúc nhìn người khác, đôi mắt cười luôn cong cong.
Khoảng thời gian đó, ai cũng lén bắt chước Tạ Lăng.
Bắt chước cô ấy mặc váy trắng, bắt chước cách mỉm cười của cô ấy, bắt chước cách cô ấy nhã nhặn, nền nã.
Không phải là mong được xinh đẹp như cô ấy, thì cũng là mong sẽ được trở thành đứa trẻ được yêu mến, nhanh chóng được nhận nuôi.
Nhưng càng bắt chước càng nhận ra, dù là người với người, nhưng chênh lệch lại lớn đến vậy.
Cho dù cô ấy có rơi vào bùn đất, chúng tôi cũng mãi không thể sánh bằng.
Không ai có thể trở thành Tạ Lăng.
Nhưng cũng không thể nào ghét cô ấy.
Sau khi tôi và Tạ Lăng trở thành bạn, tôi đã từng hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!