Bảy ngày sau, tôi không chút cảm xúc, tự vẫn trong bồn tắm.
Nếu có thể sống lại thì sống lại.
Nếu không thể sống lại, tôi liền đi cùng Tạ Lăng.
Tóm lại, tôi muốn ở bên Tạ Lăng.
Tôi đã từng ghét bàn tay dính đầy m.á. u tươi của mình.
Tôi vô số lần thấy ghê tởm bản thân.
Những người đã c.h.ế. t kia hàng đêm xuất hiện trong giấc mộng của tôi, dây dưa không ngớt với tôi.
Trên mặt các dì vẫn nở nụ cười, nhưng mắt lại tràn ra huyết lệ, trong đêm tối đen nghịt, môi lưỡi các dì khép khép mở mở, nói:
"Sao lại g.i.ế. c tao?"
Tỉnh lại sau khi giật mình thét lên trong mộng, m.á. u tươi trên tay thật giống như có thực, nhỏ từng giọt xuống theo đầu ngón tay tôi.
Cho dù tôi có chà xát đến mức nào, cũng không thể khiến vết m.á. u bớt đi nửa phần.
Nhưng lúc này...
Khuôn mặt xám xịt của Tạ Lăng lại hiện lên trước mặt tôi.
Áy náy của tôi, tội ác của tôi, đột nhiên không đáng nhắc tới.
Xin lỗi...
Nhưng mong mọi người hãy c.h.ế. t đi.
14.
Tôi sống lại vào lúc Tạ Lăng xuống cầu thang.
Cô ấy đứng trên, cười vui vẻ, chạy về phía tôi.
Vãn Vãn!
Ngay giây tiếp theo, trượt chân như dự liệu.
Tôi tiến lên hai bước, trực tiếp đỡ được cô ấy.
Cô ấy nhẹ như thế, chỉ hai tay tôi đã đỡ được.
Nhưng cô ấy cũng thật là nặng, tôi phải c.h.ế. t tận ba lần mới có thể đỡ được.
Tạ Lăng đứng vững lại, hoảng hốt vỗ ngực:
"May là cậu đỡ được tớ."
Tôi:
"Ừm, may mà tớ đỡ được cậu."
14.
Tôi nghỉ làm, đồng thời muốn Tạ Lăng nghỉ làm cùng tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!