Chương 21: (Vô Đề)

Hóa ra tôi hiểu rõ cô ấy đến thế.

Tôi lập tức hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay cô ấy.

Tạ Lăng mặc tôi nắm c.h.ặ. t t.a. y cô ấy, cũng không nói gì, mãi đến khi tôi nhận ra tôi quá mạnh tay, sẽ làm cô ấy đau.

Tôi lập tức buông tay cô ấy ra.

Cô ấy lại chậm rãi nắm lấy tay tôi.

Giọng cô ấy kiên định, ấm áp:

"Không sau đâu, Vãn Vãn."

Có tớ đây rồi.

Tôi không kìm nén nổi nữa, lặng lẽ chảy nước mắt.

Cậu không còn ở đây.

Tạ Lăng à.

Cậu không còn ở đây.

9.

Giấc ngủ này rất không yên, nhưng lại ngủ rất lâu.

Lúc tỉnh lại đã gần mười hai giờ trưa.

Tạ Lăng mặc váy ngủ màu trắng điểm hoa nhí, ngồi ngẩn người trên ghế gỗ cạnh giường.

Điện thoại trong tay cô ấy vẫn đang sáng màn.

Tôi gọi cô ấy mấy lần, cô ấy mới dần hoàn hồn lại.

Cô ấy quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt ấy chất chứa đầy nước mắt chưa tràn mi.

Cô ấy run rẩy nói:

"Vãn Vãn, dì Liễu qua đời rồi."

Tôi cũng lập tức sửng sốt.

Dì Liễu là dì đã từng muốn nhận nuôi Tạ Lăng.

Con gái duy nhất của dì ấy bị bắt nạt năm mười ba tuổi, đã chọn cách từ giã cuộc đời.

Dì Liễu nói Tạ Lăng rất giống con gái dì.

Dì thích Tạ Lăng nhã nhặn, nền nã.

Ai cũng thích Tạ Lăng.

Nhưng tôi thích cô ấy nhất.

Nhưng trong đêm hôm ấy, tôi ôm Tạ Lăng, nói:

"Cậu nhận lời dì Liễu đi, Tạ Lăng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!