Sau khi Tạ Lăng mất, tôi không ngừng tái sinh, quay lại quá khứ cứu cô ấy.
Cái giá phải trả là tính mạng của người quan trọng với cô ấy.
Tôi không hề tiếc.
Nhưng về sau, cô ấy quỳ gối trước mặt tôi, vừa khóc vừa nói:
"Xin cậu, đừng cứu tớ nữa."
1.
Ngày Tạ Lăng mất, tôi vừa được nhận lương, nói muốn đãi cô ấy một bữa no đủ.
Tôi đợi cô ấy ở tiệm thịt nướng cô ấy luôn muốn ăn rất lâu, cuối cùng đợi được tin cô ấy mất.
Cô ấy gặp tai nạn trên đường tới.
Lúc vào bệnh viện, cô ấy lập tức ngừng thở, người yêu hai năm của cô ấy vả tôi một cái.
Tôi chảy m.á. u mũi, môi bật máu, cả đầu ong ong, lời người yêu cô ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi:
"Sao cô lại gọi em ấy vào đấy chứ?"
"Nếu không phải tại cô, sao em ấy c.h.ế. t chứ?"
Đúng thế.
Nếu không phải do tôi, sao cô ấy c.h.ế. t được?
2.
Ngày thứ bảy sau khi Tạ Lăng mất là sinh nhật cô ấy, sau khi tôi thắp hương cho cô ấy xong, tôi c.ắ. t c. ổ tay trong phòng tắm.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại bảy ngày trước.
Trong điện thoại là giọng nói của Tạ Lăng:
"Vãn Vãn, thật sự muốn đi tiệm thịt nướng đó hả? Đắt lắm đó."
Tôi đứng trên đường cái, hoảng hốt.
Mãi đến khi tiếng kèn xe sau lưng vang lên, tôi mới hoàn hồn, lập tức hét ầm lên:
"Không được đến tiệm đó! Đừng tới!"
Xe đằng sau tôi mắng tôi là đồ thần kinh.
Tôi không để ý tới, hoảng hốt vẫy xe, đi đến công ty cô ấy.
Cả quãng đường, tay tôi không nhịn được run rẩy.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tài xế thấy sắc mặt tôi không tốt, ân cần hỏi:
"Cô gái, cô không khỏe à?"
Tôi lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!