Chương 19: (Vô Đề)

Còn nữa. Tôi mỉm cười, giơ tay tháo kính áp tròng bên phải.

Lộ ra con mắt phải có phần kỳ lạ.

"Để thu thập được bằng chứng đầy đủ nhất, bên trong này đã được cấy camera nano siêu nhỏ."Nói thật, khá đau đấy, Lục Mạnh.Nhưng để anh chết, đáng lắm.

"Hắn từ từ bình tĩnh lại:"Em không sợ tôi g.i.ế. c em ngay bây giờ sao.

"Nhưng tôi lại có vẻ rất mong chờ:"Tốt nhất là anh g.i.ế. c tôi ngay bây giờ.Như vậy, khả năng anh thoát tội sẽ bằng không.

"Đáy mắt hắn vẫn có chút không cam lòng:"Em làm vì Dịch Thịnh?Là người khác.Tôi lắc đầu:Nhưng anh hẳn đã không còn nhớ cô ấy nữa.Nhưng nhắc lại tên cô ấy trước mặt anh, là một sự xúc phạm đối với cô ấy.

"54 Tàu cập bến rồi. Lục Mạnh:"Cuối cùng em có...Không, chưa từng yêu, toàn là diễn.Thích là giả, lời đường mật cũng giả, tất cả mọi thứ đều là vở kịch tôi dụng tâm sắp đặt cho anh.Chị Từ không bỏ trốn, là tôi tìm người nhốt chị ấy lại để tạo ra tình huống phản bội công ty, tôi cũng là người lấy tài liệu.Lục Mạnh, anh không biết tôi ghê tởm anh đến mức nào. Khi đào hài cốt mẹ anh, tôi còn nghĩ, giá như người nằm trong đó là anh thì tốt biết mấy.

Dù sao thì loại súc sinh như anh, chỉ là đồ rác rưởi chuyên ức h.i.ế. p phụ nữ, không xứng để nói đến tình cảm.

"Tôi không kiêng nể gì, từng nhát d.a. o đ.â. m vào tim hắn."Lục Mạnh! Bỏ vũ khí xuống!"

Tôi ngẩng đầu.

Lục Mạnh giơ tay, trên tay cầm khẩu s.ú.n. g lục.

Chậm rãi chĩa vào tôi.

Nhưng cuối cùng.

Hắn không bóp cò, mà bị cảnh sát vừa lên tàu thành công khống chế.

Cho đến khi Dịch Thịnh dùng áo khoác quấn lấy tôi, dìu tôi xuống tàu, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm.

Nhìn chằm chằm vào tôi.

55

Tháng ba năm sau.

Vụ bê bối động trời của tập đoàn SK bị công khai.

Vô số nghệ sĩ từng bị quy tắc ngầm hoặc từng trải qua những chuyện tồi tệ đã lần lượt lên tiếng vì chính mình.

Người nhỏ tuổi nhất, mới vừa đủ tuổi thành niên.

Còn có rất nhiều nghệ sĩ giống như Bối Bối và em gái Dịch Thịnh bị vô tình hại chết.

Tội chồng tội.

Lục Mạnh bị tuyên án tử hình, trước khi thi hành án tử, hắn muốn gặp tôi.

Tôi từ chối.

56

Sau khi Lục Mạnh bị thi hành án tử hình.

Tôi mang theo đồ ăn vặt ngon lành đến gặp Hứa Bối.

Trước mộ đã mọc lên một ít cỏ.

Tôi lau sạch tro trên bia mộ, thắp một nén hương, dựa vào bia mộ trò chuyện với cô ấy một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!