Chương 16: (Vô Đề)

Dịch Thịnh:

"Sao cô ấy có thể thất vọng được, nếu cô ấy thất vọng thì chỉ có thể thất vọng vì cô không yêu thương cơ thể và mạng sống của mình."

Anh gửi cho tôi một đoạn video:

"Nhìn Lục Mạnh kìa, có vẻ như hắn rất quan tâm đến cô rồi."

Trong video, mọi người đều đang chạy ra ngoài nhưng Lục Mạnh lại sải bước chạy về phía tôi.

Thư ký và vệ sĩ của hắn bám sát phía sau, cố gắng ngăn cản hắn.

Cút ra.

Người trong video, cảm xúc mất kiểm soát đến mức không giống Lục Mạnh.

"Cút hết đi tìm người! Tìm Kỷ Ninh cho tôi..."

36

Đây là điều tôi không ngờ tới.

Trong một năm qua, Lục Mạnh mà tôi biết, tàn nhẫn điên cuồng, thông minh, lạnh lùng, vô tình.

Hắn có thể mang tất cả mọi dáng vẻ, nhưng sẽ không bao giờ xuất hiện biểu cảm như vậy.

Ngay cả khi có video làm bằng chứng…

Hắn... đang lo lắng cho tôi sao?

Hay là, hắn chỉ đang quen với việc có một mặt hàng đắc lực và nghe lời như tôi?

Thật kỳ diệu.

Thậm chí sau khi Dịch Thịnh tìm thấy tôi từ đống đổ nát và bế tôi lên, hắn vẫn mặt mày u ám đi tới.

Đưa cô ấy cho tôi.

Nhưng Dịch Thịnh không để ý:

"Phải chăng Lục tiên sinh quên mất, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi."

"Sao thế, bạn gái quá nhiều, đã không nhớ Kỷ Ninh chỉ là bạn gái cũ của anh rồi sao?"

Tôi phục cái miệng của Dịch Thịnh.

Có quá nhiều người quay phim xung quanh, xảy ra xung đột ở nơi này không có lợi cho ai cả.

Lục Mạnh bị thư ký ngăn lại.

Cũng chính lúc này, Dịch Thịnh bế tôi lên xe, phóng đi mất.

37

Nửa tháng tiếp theo, tôi bặt vô âm tín.

Dịch Thịnh ở bên chăm sóc tôi dưỡng thương, sau khi lành thương, chúng tôi đến Na Uy ngắm tuyết.

Lục Mạnh gần như làm nổ tung điện thoại của tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!