30
Sau một thời gian ngắn bình yên, Dịch Thịnh đưa cho tôi hai tập tài liệu mật dày cộp của công ty, giọng cũng nghiêm túc hiếm thấy.
"Kỷ Ninh, tôi đưa cho cô hai công ty để cô chơi."
"Tôi xin cô, chắc chắn phải g.i.ế. c c.h.ế. t con ch. ó đẻ Lục Mạnh kia."
Nhưng anh dừng lại một chút rồi nói:
"Thôi bỏ đi, cố hết sức là được."
"Giết không c.h.ế. t nó cũng không sao, nhà họ Dịch chúng tôi cũng sẽ không tha cho nó."
"Nhớ đừng để bản thân bị thương nữa."
Điện thoại của Lục Mạnh gọi đến.
Tôi bắt máy.
Hắn hỏi tôi: Ở đâu.
Tôi hắt hơi, mũi hơi nghẹt:
Ở nhà Dịch Thịnh.
Hắn im lặng một lúc:
"Đêm hôm khuya khoắt ở đó làm gì?"
Tôi cười:
"Không phải anh nói sao, bảo em phải dụng tâm hơn."
Nhưng hôm nay Lục Mạnh lại kỳ lạ khác thường:
"Đừng để hắn đụng vào em."
Đến đây với tôi.
31
"Hôm nay có lẽ không đi được." Tôi nhìn thời gian.
Muộn quá rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi từ chối thẳng thừng yêu cầu của Lục Mạnh.
Lục Mạnh có vẻ bất ngờ.
"Sao thế, động lòng rồi à?"
Tôi thở dài.
Tung ra đòn cuối cùng của lá bài tình cảm.
"Hôm nay là ngày giỗ mẹ anh."
"Em phải đến Thanh Ninh Sơn, đã hẹn với sư thầy ở chùa rồi, hôm nay em phải đi thắp đèn trường minh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!