Chương 14: (Vô Đề)

25

Chỉ vậy thôi?

Lục Mạnh thấy buồn cười.

Hắn thậm chí không ngại mỉa mai:

"Dịch Thịnh không được à?"

"Đều là đàn ông, giả vờ trong sáng cái nỗi gì."

Lục Mạnh bóp lấy eo tôi, siết chặt khiến tôi hơi khó thở:

"A Ninh, có phải em chưa cố hết sức đúng không?"

Tôi nhìn những chiếc cúc áo trên n.g.ự. c hắn, đếm xem có bao nhiêu chiếc.

Hai hàng, sáu chiếc cúc.

Một kiểu áo rất kén dáng.

Thực ra là kiểu dáng khá truyền thống và cứng nhắc.

Nhưng Lục Mạnh lại rất thích.

Giống như con người hắn vậy.

Trái ngược và kỳ lạ.

Bề ngoài là một doanh nhân ưu tú, lịch lãm và điềm đạm.

Nhưng bản chất lại là một kẻ điên độc ác thích đùa giỡn với bản chất con người và kẻ yếu.

Tôi:

"Anh muốn em làm thế nào?"

Ngón tay Lục Mạnh lướt từ mũi tôi xuống.

Cuối cùng dừng lại ở tim tôi.

Hắn cười: A Ninh, em hiểu mà.

"Đợi đến khi Dịch Thịnh sa vào, em hãy đạp hắn xuống vực sâu."

Tôi muốn xem.

26

Tôi là nghệ sĩ giỏi nhất.

Cũng là diễn viên giỏi nhất.

Hắn muốn tôi dụng tâm.

Vậy thì tôi sẽ làm theo ý hắn.

Trong lúc đó, có một chuyện xảy ra .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!