Nhưng sau khi lên xe, tài xế lên tiếng: Kỷ tiểu thư.
"Lục tổng vừa gọi điện, bảo tôi đưa cô đến nhà Phạm tiên sinh."
Phạm Dân Sơn, năm mươi hai tuổi.
Một người đàn ông bụng phệ trung niên, phụ trách đấu thầu công trình.
Lục Mạnh…
Hắn muốn tặng món đồ chơi này của mình cho người khác.
Sắc mặt chị Từ thay đổi nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Chị ấy lại nở nụ cười, vỗ vỗ mu bàn tay tôi: Ninh Ninh.
Chuyện nhỏ thôi.
Chị ấy không lên xe.
Chỉ tiễn tôi rời đi.
Nghĩ đến chuyện như vậy, cũng không phải một, hai lần.
Xe đến nơi.
Điện thoại của tôi đột nhiên rung lên.
Lục Mạnh gọi đến…
14.
Lần này tôi nghe máy.
Đầu dây bên kia cười khẽ:
"Sao nào, không giận dỗi nữa à?"
Im lặng vài giây.
Tôi nhỏ giọng:
"Cần em ngủ với ông ta à?"
Tiếng cười của hắn càng thêm vui vẻ:
A Ninh.
"Rõ như ban ngày mà còn hỏi."
Hắn dường như đang mong chờ tôi phản kháng và sụp đổ.
Suy cho cùng, trong mắt mọi người, suốt một năm qua, tôi là người nổi tiếng trong ngành nịnh nọt và ngoan ngoãn nghe lời Lục Mạnh.
Còn mâu thuẫn lần trước là do tôi đột nhiên bỏ chạy khỏi bữa tiệc mà không báo trước.
Sau đó còn liên tiếp cúp máy mười cuộc gọi của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!