Vào trong phòng, hắn bỗng tháo bịt mắt cho tôi.
Nhưng tôi lại giơ tay che mắt, vẫn không dám nhìn hắn.
Nhát gan thế à?
Hắn cười khẩy: Sao lại theo tôi?
"Hơn nữa, không phải em đã gặp tôi ở công ty rồi sao?"
Đã gặp nhưng không nhiều.
Ở thành phố này, trong các ngành công nghiệp không chỉ bao gồm giải trí, bất động sản, tài chính, y tế, Lục Mạnh đều có tham gia.
Vì vậy, anh ta không đến công ty nhiều lắm.
Còn trong giới giải trí, ai mà có thể dựa vào hai chữ Lục Mạnh này thì con đường ngôi sao sau này sẽ rất rộng mở, nổi tiếng là điều nằm trong tầm tay.
Lục Mạnh bảo tôi buông tay xuống.
Hắn nhìn tôi từ trên cao xuống, đưa tay tháo thắt lưng áo choàng ngủ.
Tôi nhỏ giọng bối rối: Lục tổng...
Tại sao lại là em?
8.
"Kỷ Ninh, tại sao lại là tao chứ?"
Hai năm trước, Hứa Bối say rượu gọi điện cho tôi.
Lúc đó tôi đang bận đi làm, không nghe rõ cô ấy nói gì.
Tôi nhẹ giọng dỗ dành cô ấy, hứa với cô ấy là khi tan làm sẽ gọi lại.
Cô ấy như một đứa trẻ con mè nheo, lẩm bẩm mãi không thôi, kể cho tôi nghe chuyện hồi nhỏ của hai đứa.
Cũng chính là sau cuộc điện thoại đó, tôi gọi lại nhưng không gọi được nữa.
Hứa Bối đã nhảy từ tầng hai mươi tám xuống, cô ấy thực sự không muốn sống nữa.
Còn lúc này…
Lục Mạnh chỉ dùng đôi mắt như sói của mình nhìn tôi, không chút gợn sóng.
Lý do cũng đủ đơn giản và thô bạo.
Hắn giơ tay, ngón trỏ quấn lấy tóc tôi.
Khi hắn dùng sức siết chặt, tôi cảm thấy da đầu mình đau nhói.
Hắn khẽ hừ:
Vì em đủ xinh đẹp.
9.
Một năm sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!