Chương 9: Về Nhà Anh

Mãi đến khi ngồi yên vị bên cửa sổ máy bay, Ôn Lật Nghênh mới muộn màng nhận ra cảm giác sợ hãi.

Từ lúc anh lấy được thông tin cá nhân của cô, được sự cho phép của Ôn Triệu Lân, mua vé máy bay, qua cửa an ninh, lên máy bay, cho đến tận bây giờ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Cả người cô cuộn tròn trong chiếc ghế hạng phổ thông, không thể tin được chỗ ngồi trên máy bay lại có thể chật chội đến mức này!

Năm sáu tuổi, Ôn Triệu Lân đã tặng cô một chiếc chuyên cơ riêng. Kể từ đó, cô chưa bao giờ phải đi các chuyến bay công cộng, càng đừng nói đến khoang hạng phổ thông ngột ngạt này.

Cô duỗi duỗi chân, ánh mắt liếc sang Du Chi bên cạnh.

Đôi chân dài của anh co quắp trong không gian nhỏ hẹp, đầu gối gần như chạm vào lưng ghế phía trước, trông vô cùng tội nghiệp. Trần Trú Ngôn cao 1m86, Du Chi trông còn cao hơn, tỉ lệ cơ thể cũng đẹp hơn, đặc biệt là đôi chân rất dài.

"Chân anh dài thật đấy." Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại buột miệng nói một câu như vậy.

Du Chi buông điện thoại, quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài nheo lại. Hẳn là vì có vật tham chiếu, nên mới có thể đưa ra kết luận này. Anh thoáng nghĩ, chắc chắn anh cao hơn tên bạn trai nghệ sĩ kia của cô.

Anh cụp mắt xuống, giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Một mét chín mươi, cảm ơn."

"…" Ôn Lật Nghênh chỉ thiếu điều viết hai chữ "cạn lời" lên mặt. "Ai hỏi anh chứ." Tuy chân cô không dài bằng anh, nhưng cứ phải co lại cũng rất khó chịu, đầu gối bị cấn đến phát đau.

"Du Chi." Ôn Lật Nghênh dùng khuỷu tay huých nhẹ anh. "Tôi muốn nâng hạng."

Người đàn ông chỉ cụp mắt lướt điện thoại, như thể không hề nghe thấy cô nói.

Ôn Lật Nghênh tăng âm lượng: "Tôi muốn nâng hạng!"

Du Chi không cảm xúc mà giơ tay lên, giữ chặt cổ tay cô, kéo cả người cô về phía mình.

"Cô ba Ôn." Đôi mắt hẹp dài đen láy của anh đầy vẻ áp bức. "Cô mà còn la lối nữa, cả khoang này sẽ biết cô đang bỏ trốn cùng tôi đấy. Hay là thử xem?"

… Cái gì mà bỏ trốn.

Má Ôn Lật Nghênh đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cô vội vã quay đi. Giọng cũng lí nhí: "Biết rồi."

Yên tĩnh chưa được bao lâu, cô lại kéo tay áo Du Chi: "Du Chi, tôi khát."

Người đàn ông lấy nước đưa cho cô. Ôn Lật Nghênh uống một ngụm, chưa đến mười phút sau lại nói, tôi đói.

Du Chi từ trong ba lô lấy ra một chiếc bánh mì, đưa đến trước mặt cô.

Ôn Lật Nghênh nhìn miếng bánh mì khô khốc, oán khí từ trong mắt tuôn ra: "Tôi muốn bánh kem fondant! Muốn phô mai bơ mặn! Ai mà ăn cái thứ quỷ này chứ."

"Vậy thì nhịn đi." Du Chi liếc cô một cái rồi ngồi lại chỗ cũ, nhắm mắt lại.

"Anh…" Bị anh chọc cho tức đến hốc mắt hoe đỏ, Ôn Lật Nghênh hậm hực trừng mắt nhìn anh.

Đã mấy ngày Du Chi không được nghỉ ngơi đàng hoàng, vừa nhắm mắt, cơn buồn ngủ đã ập đến, anh nhanh chóng thiếp đi.

Ôn Lật Nghênh một bụng tức không có chỗ xả, chỉ có thể uất ức lùi về chỗ ngồi của mình, vào khung chat với Mạch Gia Hân mà điên cuồng mắng anh:

[Gia Hân, cậu biết không! Tớ chưa bao giờ thấy ai không ga lăng đến thế!] 

[Lưu manh! Đúng là một tên lưu manh!]

Chẳng mấy chốc, máy bay đã cất cánh, lao vút lên bầu trời.

Ôn Lật Nghênh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trên máy bay lại nhàm chán đến vậy. Trước đây trên chuyên cơ riêng, cô có thể vuốt mèo, thưởng rượu, làm spa, muốn làm gì thì làm, vô cùng sung sướng. Bây giờ thì hay rồi, chỉ có thể co ro một chỗ, nhìn những đám mây bất biến ngoài cửa sổ.

Càng nghĩ càng uất ức, cô đột nhiên quay đầu lại. Tất cả là tại tên đàn ông này dùng phép khích tướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!