"Xin lỗi em."
Đôi mắt Du Chi đỏ ngầu. Anh nhìn cô không chớp mắt, nhìn sâu vào đôi con ngươi trong veo, long lanh đang ngấn nước, soi rọi lại bóng hình anh, vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ.
"Có đau không em?" Giọng anh run rẩy.
Ôn Lật Nghênh cắn môi, lắc đầu. Khi đó cô đã ngất đi, cô hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau thể xác.
"Còn nơi này?" Đầu ngón tay Du Chi khẽ chạm vào trái tim cô.
Cả người cô sững lại. Cô không ngờ anh sẽ hỏi như vậy. Cô không thể nói dối, điều đó không công bằng với đứa con bé bỏng của họ. Dù con họ không thể thuận lợi chào đời, Ôn Lật Nghênh vẫn hy vọng con có thể cảm nhận được rằng, ba và mẹ đã luôn yêu thương và mong chờ con đến thế nào.
Dưới ánh nhìn của Du Chi, cô gật đầu.
Và rồi, cô trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hốc mắt anh càng thêm đỏ, bờ vai khẽ run lên. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài. Đó là khi trái tim anh cũng đang quặn thắt vì đau đớn.
Chưa bao giờ Du Chi cảm thấy dằn vặt vì sự bất lực của mình đến thế. Ngay cả nỗi đau này, cũng đã muộn màng đến vậy anh mới có thể cảm nhận được. Bảo anh làm sao có thể nguôi ngoai đây.
Trong lúc anh còn đang ngây người, đôi tay Ôn Lật Nghênh đã vòng ra sau, mười ngón tay luồn vào mái tóc anh.
Cô rướn người, hôn lên giọt nước mắt ấy.
Nhưng chính nước mắt của cô lại càng tuôn ra dữ dội hơn, lăn dài trên má, để lại một vệt ướt át. Giọt lệ treo trên cằm cô, chực rơi mà không rơi, lại được lòng bàn tay Du Chi dịu dàng lau đi.
Họ cứ thế siết chặt lấy nhau, tựa như hai con thú non bị thương đang cùng nhau sưởi ấm, cùng nhau l**m láp vết thương cho đối phương trong một hang động sâu thẳm.
Giờ phút này, mọi ngôn từ trở nên vô nghĩa. Họ chỉ nhìn nhau, rồi lại hôn nhau, một nụ hôn dài đằng đẵng, hòa quyện trong nỗi đau và vị mặn chát của nước mắt. Đây là lần duy nhất nụ hôn của họ không nhuốm màu d*c v*ng, mà giống như hai kẻ lữ hành sắp gục ngã giữa cánh đồng tuyết vô tận, điên cuồng tìm kiếm hơi ấm từ nhau để tồn tại.
Như một bản năng sinh tồn, họ cần có nhau, cần sự hiện diện và hơi ấm của đối phương, dường như chỉ có như vậy mới có thể xua tan đi tất cả khổ đau.
Đầu lưỡi đã tê dại đến gần như mất cảm giác, vị tanh của máu đã lan tỏa, nhưng không một ai muốn dừng lại. Họ ôm nhau, hôn nhau, như thể thời gian có thể kéo dài đến vô tận. Gương mặt ướt đẫm, đã không còn phân biệt được đâu là nước mắt của ai.
Ôn Lật Nghênh mệt đến không còn chút sức lực, vầng trán cô khẽ tựa vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông, hàng mi ướt át lướt qua, để lại một vệt ẩm ướt.
"Em xin lỗi," giọng cô mệt mỏi, "Là em đã không bảo vệ tốt con của chúng ta."
Ôn Lật Nghênh đã nghĩ mình đã khóc cạn nước mắt, nhưng ngay khi thốt ra lời này, hốc mắt cô lại ươn ướt. Cô cắn chặt răng, chủ động xé toạc vết thương đau đớn nhất của mình, phơi bày ra trước mặt Du Chi.
Cô đã chờ được anh tỉnh lại. Nhưng những gì đã mất… dù cô có hối hận, có sám hối đến đâu, cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa…
Du Chi giơ tay, khẽ đặt lên bụng dưới phẳng lì của cô.
Anh cũng đã khóc. Vành mắt đỏ hoe, đáy mắt chằng chịt tơ máu, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười chua chát. Anh cười cho sự vô thường của thế sự, và càng cười cho chính mình. Anh thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của con. Có lẽ, anh chính là người cha không xứng chức nhất trên thế giới này.
"Anh mới là người phải nói xin lỗi." Du Chi từ từ ngước mắt, đối diện với con ngươi của Ôn Lật Nghênh. Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng v**t v*: "Bà xã, em đã vất vả rồi."
Ôn Lật Nghênh lắc đầu, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống. Trước mặt người mình yêu, ai rồi cũng sẽ trở thành một đứa trẻ tủi thân. Bất cứ lời nào của Du Chi, cũng có thể chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô.
"Có lẽ…" Ôn Lật Nghênh thật sự đã dùng hết dũng khí cả đời để mở lời, "Chỉ là duyên phận chưa tới, thời điểm chưa đúng. Con đã đến vào lúc mọi thứ chưa thật sự hoàn hảo."
Cô cúi đầu hôn lên trán Du Chi.
"Du Chi. Anh đừng buồn, em cũng không tự trách nữa, chúng ta sẽ nhìn về phía trước. Chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, sống cả phần của con nữa, được không anh?"
Ôn Lật Nghênh không đành lòng nhìn lòng Du Chi lại phủ thêm một lớp sương mù.
Mắt Du Chi sáng lên một chút. Anh vòng tay ra sau gáy cô, lòng bàn tay day nhẹ, rồi kéo cô lại gần, hôn lên.
Trái tim cả hai cùng run lên. Cảm giác tê dại như một luồng điện lại xuất hiện, không chút báo trước mà k*ch th*ch từng dây thần kinh. Vết thương nơi khóe môi bị Ôn Lật Nghênh cắn rách, lại được cô nhẹ nhàng lướt qua, một cảm giác đau rát ngọt ngào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!