Chương 8: Sao Thế, Không Dám À?

Khi sắp xếp lại toàn bộ manh mối vụn vặt thành hồ sơ, trời đã rạng sáng.

Hoàng Việt Trạch vươn vai, cả người mỏi nhừ: "Vất vả cho hai anh em rồi, lại phải cùng tôi tăng ca."

"Thôi đi," Lạc Hạo Vũ ngắt lời. "Đừng có sến súa như vậy. Nếu không phải muốn sớm ngày về Kinh Bình, ai thèm cùng anh thức đến hai giờ sáng chứ?"

Hoàng Việt Trạch châm một điếu thuốc, nhìn vào bức chân dung của Đầu Trọc treo trên bảng. "Chỉ thiếu một chút nữa thôi, đúng là không cam tâm."

Du Chi nhìn chằm chằm vào gương mặt đó. Anh có trí nhớ siêu phàm, nhưng phải thừa nhận, trong cuộc hành động ở quán bar, anh chưa từng thấy qua gương mặt này. Tên trùm tội phạm này, khả năng chống trinh sát còn mạnh hơn họ tưởng.

Lạc Hạo Vũ thấy Du Chi im lặng, lo lắng hỏi: "Đội trưởng, anh không sao chứ?"

Du Chi chỉ lắc đầu. Từ lúc rời khỏi khách sạn, anh đã thu lại mọi cảm xúc, gương mặt lại treo lên vẻ lạnh lùng cố hữu.

"Hoàng Sir, hỏi anh chuyện này," Du Chi lười biếng lên tiếng.

"Cậu nói đi." Hoàng Việt Trạch đã hoàn toàn bị năng lực chuyên môn của Du Chi thuyết phục.

"Gần đây có chỗ nào bán điện thoại không?"

"A?" Hoàng Việt Trạch ngớ ra vài giây rồi bừng tỉnh. "Tôi hiểu rồi, cậu muốn thông qua đường dây điện thoại để tra ra thân phận của Đầu Trọc à?"

"…Không phải." Du Chi dừng lại. "Là tôi muốn mua điện thoại."

Lạc Hạo Vũ phá lên cười. Hoàng Việt Trạch thì cứng đờ. Anh ta đã nghe danh đội trưởng Du của đội đặc nhiệm Kinh Bình là một kẻ chẳng nể nang ai, hôm nay mới được lĩnh hội.

"Anh bạn, bây giờ là hai rưỡi sáng, chỉ có cửa hàng tiện lợi 24 giờ là mở cửa thôi…"

Sau khi chào tạm biệt hai người, một mình Du Chi lái xe lang thang trên đường phố Hong Kong. Chiếc xe như một bóng ma màu đen, lao vun vút trên con đường không một bóng người. Cuối cùng, anh dừng lại trước khu phố điện tử lớn nhất, châm một điếu thuốc.

Anh không nghiện thuốc lá, chỉ là cần nó để giữ cho đầu óc tỉnh táo. Anh cứ để điếu thuốc cháy dần đến tận cùng, tâm trí hỗn loạn, nhưng lại không rõ anh đang phiền muộn vì điều gì.

Không có công cụ liên lạc, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc ngày mai.

Không phải vì lời mời kết bạn kia.

Du Chi tự nhủ thầm, rồi nhắm mắt tựa vào ghế, lần đầu tiên chợp mắt sau hai ngày.

Hôm sau, Ôn Lật Nghênh lơ mơ tỉnh dậy, đã gần trưa. Mạch Gia Hân đã đi làm từ sớm.

Cô ngáp dài, thầm oán cô bạn thân cuồng công việc. Nhưng nghĩ lại, tối qua cô chỉ nói một câu ngủ một mình sợ, Mạch Gia Hân đã lập tức chạy từ nhà bên cạnh sang ngủ cùng cô.

Đêm qua là đêm đầu tiên của cô sau vụ nổ súng. Trời lại đổ mưa. Tiếng mưa đập vào cửa sổ khiến cô liên tưởng đến tiếng súng, thật khó để không sợ hãi.

Cô cầm lấy điện thoại, định nhắn tin cảm ơn kiêm trách móc Mạch Gia Hân. Màn hình sáng lên, báo có một tin nhắn WeChat mới.

WeChat của cô chỉ có một m*nh tr*n Trú Ngôn. Tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Đầu ngón tay run rẩy bấm vào, nhưng người gửi lại là Du Chi.

Ký ức lúc này mới hoàn toàn thức tỉnh. Lời mời kết bạn được gửi đến từ năm tiếng trước. Tên đàn ông hư hỏng này lại ngoan ngoãn như vậy sao?

Ảnh đại diện của anh là một bóng người màu trắng trên nền đen, toát ra một vẻ cô độc đến lạ. Lời nhắn cũng rất ngắn gọn: Tôi là Du Chi.

Ôn Lật Nghênh nhấn đồng ý. Gửi một biểu tượng cảm xúc thì quá thân thiết, tự giới thiệu lại thì quá cứng nhắc. Cuối cùng, cô trả lời: Biết rồi.

Chưa đầy nửa phút, anh lại gửi một tin nhắn khác – một dãy số điện thoại. [Nếu cô không quen dùng WeChat, có thể thêm số này.]

Anh nói năng cũng được đấy chứ. Ôn Lật Nghênh sao chép dãy số, dán vào WhatsApp, quả nhiên là cùng một ảnh đại diện. Cô nhấn thêm bạn bè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!