Đây là lần đầu tiên Ôn Lật Nghênh ăn một món gì đó ven đường.
Giữa mùa đông Kinh Bình, gió buốt thấu xương, cái lạnh như muốn len lỏi vào tận cùng tủy cốt. Những ngón tay cầm xiên kẹo hồ lô của cô đã cóng đến đỏ ửng, điểm xuyết trên làn da trắng muốt, trông thật đáng thương.
Trái dâu tây đỏ mọng được bọc trong lớp đường giòn tan, khi chạm vào môi ấm, vị ngọt dịu dàng lan tỏa.
"Cô gái, lúc nào tiện thì đưa chồng cháu quay lại đây nhé?"
Bà lão bán hàng cảm thấy mình và cặp đôi trẻ này thật có duyên, bà nhiệt tình mời chào. Bà đã gặp riêng Du Chi, cũng gặp riêng Ôn Lật Nghênh, và bà luôn cảm thấy tình yêu và sự trìu mến trong ánh mắt họ khi nhắc về nhau, không hề khác biệt. Chẳng ai có thể không rung động trước một tình cảm thuần khiết đến vậy. Mỗi khi thấy hai người họ, lòng bà lại không khỏi ấm áp.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Câu nói bâng quơ của bà lão như một mũi dao đâm thẳng vào tai Ôn Lật Nghênh, xé toạc cô ra làm đôi. Một cơn đau trời giáng ập đến, gần như muốn nuốt chửng cả con người cô.
Cả người cô không kiểm soát được mà run lên, không rõ là vì lạnh, hay vì điều gì khác. Hàng mi cũng theo đó mà run rẩy.
Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình thản nhất có thể: "Anh ấy đi công tác rồi ạ, đợi anh ấy về, cháu nhất định sẽ kéo anh ấy đến đây."
Ôn Lật Nghênh thậm chí còn cố nặn ra một nụ cười, dù cho gió lạnh thổi buốt cả gò má.
Trước khi đi, cô mua thêm một xiên kẹo hồ lô sơn trà. Không phải vì thèm ăn, mà chỉ đơn thuần cảm thấy xiên dâu tây trong tay quá ngọt, ngọt đến mức khiến lòng cô hoảng hốt.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người, nơi này Ôn Lật Nghênh cũng có ấn tượng.
Một con ngõ hẹp đến mức hai người đi song song cũng thấy chật chội. Cô vẫn còn nhớ, ngày đó, chính Du Chi đã cõng cô, từng bước đi qua từng phiến đá xanh xám ở nơi này.
Cô cắn một miếng sơn trà, rồi cất bước.
Lúc này cô mới nhận ra, con đường này, đi một mình, sao lại rộng đến thế.
Đôi giày cao gót bước đi trên con đường đá gập ghềnh có chút khó khăn.
Ôn Lật Nghênh không biết mình đã đi bao lâu. Nỗi chua xót trong lòng đã sớm trào dâng không ngớt. Cô đưa tay đè lên ngực, đau đớn nhíu mày, đôi chân bỗng mềm nhũn. Cô run rẩy, dựa vào bức tường lạnh lẽo, từ từ ngồi thụp xuống.
Nước mắt không ngừng tuôn ra, ướt đẫm cả gương mặt.
Như thể có ai đó đã moi trái tim cô đi, đau, nơi đâu cũng đau.
Có lẽ là do miếng sơn trà kia quá chua.
Có lẽ là do đôi giày cao gót cọ vào mắt cá chân quá đau.
Có lẽ là do con ngõ này quá dài, đi mãi mà không thấy điểm cuối.
Hay có lẽ là do con ngõ này quá rộng, đi thế nào cũng chỉ có một mình cô.
Hơi thở trở nên khó nhọc. Ôn Lật Nghênh hít từng ngụm, từng ngụm khí, nhưng cảm giác ngạt thở vẫn bủa vây lấy cô, kéo giật từng dây thần kinh, đau đến thấu tận tâm can.
Có lẽ là…
Cô quá nhớ anh rồi.
Sau đó, Du Cận Đường lại không từ bỏ ý định, đưa cô đến trang viên để giải khuây.
Ôn Lật Nghênh đã đến tận cổng, nhưng cuối cùng vẫn không dám bước vào.
Cô đứng từ rất xa, nhìn thấy hai bóng hình đang tung tăng trên bãi chăn ngựa. Bộ lông vàng óng của Ashen dưới ánh nắng rực rỡ đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng Ôn Lật Nghênh lại không dám đến gần, không dám nhìn thẳng vào chú ngựa con mang tên cô.
Càng không dám… gọi tên nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!