Chương 78: Lời nguyện ước

Ôn Lật Nghênh vùi trong vòng tay Kiều Khả Tâm khóc một trận thật lâu. Cô đã cố kìm nén, nhưng trước mặt mẹ, mọi phòng tuyến sụp đổ.

Khóc đến kiệt sức, cô mới đứng dậy. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng giọng nói lại kiên định đến lạ: "Mommy, con không muốn ở lại bệnh viện nữa, con mệt mỏi quá rồi."

Ở nơi này, cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo đến cùng cực. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc len lỏi khắp nơi, từng phút từng giây xoáy sâu vào nỗi đau, nhắc nhở cô rằng, cô là một bệnh nhân vừa mất đi đứa con, còn chồng cô thì đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không biết ngày nào mới tỉnh lại.

Ôn Lật Nghênh chỉ muốn trốn chạy khỏi tất cả.

Dương Như Tĩnh đề nghị cô trở về Du Viên. Bà đã sắp xếp sẵn một đội ngũ chuyên gia dinh dưỡng và chăm sóc riêng, bởi việc sảy thai tổn hại đến cơ thể không kém gì sinh nở, cần phải được điều dưỡng cẩn thận.

Ôn Lật Nghênh biết Dương Như Tĩnh đang cảm thấy áy náy với mình. Cô gật đầu đồng ý, không muốn làm bà thêm khó xử.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, màn mưa vẫn giăng kín không có dấu hiệu ngớt. Cô bất giác ôm chặt lấy chiếc áo choàng trên vai.

"Con còn vài món đồ ở căn hộ cho thuê. Tối nay con sẽ ở bên đó, ngày mai con sẽ về Du Viên sau."

Mọi người hiểu, Ôn Lật Nghênh cần một khoảng lặng cho riêng mình. Họ tôn trọng quyết định của cô, không ai nói thêm điều gì. Dương Như Tĩnh chu đáo sắp xếp mọi việc, bà điều cả đội ngũ y tế đến chờ sẵn dưới lầu khu nhà, dự định sẽ túc trực suốt đêm, chỉ sợ lại có chuyện bất trắc xảy ra.

Khi Ôn Lật Nghênh một mình bước vào căn nhà của hai người, cô mới thấm thía thế nào là "cảnh còn người mất".

Rõ ràng buổi sáng lúc rời đi, nơi đây vẫn còn rộn rã tiếng cười. Cô vẫn còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc, mong chờ giây phút báo cho Du Chi biết anh sắp được làm cha. Vậy mà bây giờ…

Cô ép mình không được nghĩ tiếp, chỉ tùy tiện thu dọn vài bộ quần áo rồi cuộn mình vào trong chăn.

Giờ đây cô đã hiểu tại sao Du Chi lại thiết kế phòng ngủ theo cách này. Cửa phòng đóng chặt, rèm cửa kéo kín, căn phòng không lớn hoàn toàn chìm vào bóng tối đặc quánh, nơi bàn tay đưa ra cũng không thể nhìn rõ năm ngón. Mọi âm thanh tĩnh lặng, tựa như giữa trời đất chỉ còn lại nhịp tim của một mình cô. Và rồi, cô ngỡ ngàng nhận ra, mình không còn sợ bóng tối nữa.

Cô mở to mắt, trước mắt chỉ có một màu đen vô tận.

Rồi cô lại nhắm mắt lại. Mọi chuyện xảy ra ban ngày như một cơn sóng thần ồ ạt cuốn về. Tiếng súng chát chúa, mùi máu tanh nồng, tiếng còi cấp cứu bén nhọn, mùi thuốc sát trùng gay mũi… Mọi giác quan, trong bóng tối, đang bị phóng đại lên gấp bội.

Cô đã nghĩ mình sẽ lại hoảng sợ như sau vụ nổ súng ở Purprison, nhưng không. Chính xác hơn, cả người cô chìm vào một sự tê liệt đến đáng sợ, dường như không còn bất cứ điều gì có thể khuấy động cảm xúc của cô nữa.

Dòng suy nghĩ hỗn loạn trôi dạt, như xuyên qua cả không gian và thời gian. Cô tự hỏi, trong những ngày tháng sau khi Trần Dã hy sinh, có phải Du Chi cũng đã một mình như thế này, trong căn phòng chật hẹp, tăm tối này, một mình gặm nhấm nỗi đau, để những vết thương tự đóng vảy rồi kết thành sẹo.

Nghĩ đến đây, trái tim Ôn Lật Nghênh lại đột nhiên nhói lên.

Cô mím môi, và rồi một sự thật chợt lóe lên, đau nhói:

Giữa mớ hỗn độn bi thương, cô đã quên mất. Điểm khởi đầu của tất cả, hôm nay là sinh nhật của Du Chi.

Cô thậm chí còn chưa kịp nói với anh một lời "sinh nhật vui vẻ".

Ôn Lật Nghênh ngồi dậy, gọi một cuộc điện thoại, nhờ người mang đến một chiếc bánh sinh nhật.

Đặt chiếc bánh lên bàn trà, cô tìm một chiếc đệm mềm, ngồi xếp bằng trên sàn.

Ngọn nến được thắp lên, vầng sáng màu cam ấm áp nhảy múa trong không trung, xua tan đi phần nào sương mù và giá lạnh trong lòng cô. Ôn Lật Nghênh chống cằm, mặc cho ánh nến ấm áp hắt lên gương mặt, soi rõ những đường nét kiêu hãnh. Cô lẳng lặng nhìn ngọn nến tan chảy, từng giọt sáp nóng hổi rơi xuống bề mặt bánh kem.

Bờ vai cô khẽ run lên. Cô vòng tay ôm chặt lấy chính mình, một tư thế phòng vệ đến cùng cực. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn yêu thích sự náo nhiệt, phô trương, chưa từng có giây phút nào muốn giấu mình đi, không muốn bất kỳ ai tìm thấy, như lúc này.

Một mình cô nhìn ngọn nến cháy đến tận cùng.

Một mình tiễn đưa, một mình tưởng niệm. Một mình cầu nguyện, một mình nhung nhớ.

Ngọn nến này lụi tàn, cô lại rút ra một ngọn nến khác, cứ thế tiếp nối, một cây rồi lại một cây.

"Con hy vọng trên hành trình rời đi, bảo bối của con sẽ không lạnh lẽo, không đau đớn. Con hy vọng con của con sẽ được đầu thai vào một gia đình trong sạch, có một người cha, một người mẹ hòa thuận và yêu thương con hết mực."

"Con hy vọng Du Chi sẽ tỉnh lại, đến cưới con, cùng con đón Giao thừa, cùng con xem pháo hoa năm mới. Chồng con phải bình an mà tỉnh lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!