Tại tòa nhà Tỉnh ủy, Du Chi và Viên Tòng Toàn sóng vai bước ra.
Du Chi dừng bước, mày anh nhíu lại.
"Tòng Toàn," giọng anh có phần lạnh lùng, "Em không nên đăng ký, đường đi rất nguy hiểm."
"Coi thường ai đấy?" Viên Tòng Toàn khoanh tay trước ngực, giơ tấm thẻ công tác lên. "Em đâu phải đăng ký tham gia, là cấp trên đích thân chỉ định em làm đội trưởng đội cứu hộ khẩn cấp, danh giá lắm đấy."
Du Chi không nói gì, chỉ mím chặt môi nhìn cô ấy. Đôi khi anh cũng ghét chính bản thân mình vì có thể nhìn thấu quá nhiều. Con người ta chủ động khoác lên mình lớp nguỵ trang, chẳng qua là muốn dùng vẻ ngoài kiên cường để che giấu những vết thương rỉ máu sâu trong nội tâm. Viên Tòng Toàn là vậy, và chính anh, sao lại không phải thế?
Mái tóc đuôi ngựa được buộc gọn gàng của Viên Tòng Toàn phản chiếu một vầng sáng dưới ánh mặt trời, hệt như tính cách thẳng thắn của cô ấy. Cô ấy giơ tay, nắm lại thành quyền, đấm nhẹ vào vai Du Chi một cái.
"Đừng nghĩ nhiều, Du Chi, em không cao thượng vĩ đại như anh nghĩ đâu." Viên Tòng Toàn nặn ra một nụ cười, trong mắt Du Chi lại có phần không tự nhiên. "Ở bệnh viện, những người có thâm niên và chức vụ tương đương em, không ai muốn đi cả, em mới phải miễn cưỡng nhận lời. Hơn nữa, có kinh nghiệm thế này bỏ vào hồ sơ, sau này thăng tiến cũng có lợi thế hơn, anh không hiểu đâu."
Du Chi cười lạnh: "Nếu em thật sự nghĩ như vậy, tôi cũng không nói nhiều với em nữa."
Một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, khiến người ta có chút se lạnh.
Viên Tòng Toàn cúi đầu, trong mắt ươn ướt: "Du Chi, anh có nhất thiết phải nói đến mức này không?"
Du Chi lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy, rút một tờ đưa qua. Đây cũng là thói quen có được từ khi ở bên Ôn Lật Nghênh. Cô rất hay khóc, không vui cũng khóc, vui quá cũng khóc, cảm xúc thay đổi nhanh đến mức không biết lúc nào sẽ cần dùng đến.
Viên Tòng Toàn chỉ lau nhẹ khóe mắt, cảm xúc nhất thời mất kiểm soát, cô ấy rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Em không sao, đã bao nhiêu năm rồi, chuyện đó trong lòng em đã sớm qua. Chỉ là, gần đây thời gian này quá đặc biệt, cho nên em mới… có chút kích động."
"Tòng Toàn." Du Chi lại một lần nữa cắt ngang nụ cười gượng của cô ấy, má lúm đồng tiền bên khóe miệng trái của cô ấy, giờ phút này trong mắt anh lại chói mắt đến vậy. "Ở trước mặt tôi, em không cần phải giả vờ."
"Không giả vờ." Viên Tòng Toàn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Du Chi. Đúng như lời cô ấy nói, đáy mắt không còn một chút ẩm ướt nào. "Anh cũng đã kết hôn rồi, em còn có gì mà không buông xuống được chứ?"
Mày Du Chi nhíu càng sâu hơn, thậm chí anh còn lùi lại nửa bước, vẻ mặt nghiêm túc: "Lời này có thể gây hiểu lầm, như thể giữa hai chúng ta có chuyện gì vậy."
Viên Tòng Toàn cười cười: "Được rồi, không đùa anh nữa." Cô ấy giơ tay, vuốt cằm, vòng từ bên trái sang bên phải anh, nhìn từ trên xuống dưới: "Cô ba Ôn trong truyền thuyết này cũng có bản lĩnh đấy, có thể thuần hóa anh ngoan ngoãn như vậy. Đàn ông đã kết hôn đúng là khác, đã biết giữ mình rồi à? Có cơ hội giới thiệu em với cô ba Ôn đi, em nghe nói là một mỹ nhân tuyệt sắc."
Sau một hồi trêu ghẹo và cười đùa, Viên Tòng Toàn bỗng cảm thấy hơi đuối sức. Cô ấy lùi lại một bước, tựa lưng vào lan can, ngẩng đầu lên và nhận ra bầu trời hôm nay dường như xanh đến lạ thường: "Nếu A Dã nghe tin anh kết hôn, nhất định sẽ rất vui. Em dám cá là, có nằm mơ A Dã cũng không nghĩ được một người đàn ông như anh lại có ngày lấy vợ, lại có thể trở nên nhát gan như vậy."
Giọt nước mắt cô ấy tưởng đã kìm được, lại lặng lẽ lướt qua gò má. Viên Tòng Toàn lén lau đi, rất khẽ, không để Du Chi chú ý. Khi mở miệng lần nữa, giọng cô ấy đã trở lại bình thường, như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Thôi, không nói chuyện của em nữa, nói chuyện của anh đi." Viên Tòng Toàn hai tay đặt lên lan can. "Đã là người có gia đình rồi, lần này đến Tân Thị chi viện, anh đừng có xông pha như vậy nữa."
Thật lâu sau, Du Chi mới gật đầu. "Ừ, tôi có chừng mực."
Ôn Lật Nghênh ở cục cảnh sát đợi một lúc lâu nhưng không thấy bóng dáng Du Chi, cô đành trở về Du Viên.
Về nhà cũng không có việc gì làm, dùng bữa tối xong, cô cùng Dương Như Tĩnh sửa sang lại mấy chậu cây cảnh. Sau khi nghe tin từ Lạc Hạo Vũ, Ôn Lật Nghênh đã lén lên mạng tìm kiếm từ khoá "Cháy rừng ở Tân Thị", lúc này cô mới phát hiện tin tức này đã treo trên top tìm kiếm suốt cả một ngày.
Đám cháy bắt đầu từ rạng sáng, nhờ sự nỗ lực cứu hộ của lực lượng phòng cháy chữa cháy, đến bây giờ mới tạm thời kiểm soát được tình hình, nhưng đã có vô số thương vong.
Cô cố tỏ ra bình thản trước mặt Dương Như Tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm thấp thỏm không yên. Vài lần thất thần, cô đều bị bà bắt gặp. Bà nắm lấy tay Ôn Lật Nghênh, nhẹ nhàng vỗ về: "Lật Nghênh à, nếu con có tâm sự gì, hoặc có chỗ nào không quen, nhất định phải nói với mẹ nhé."
Ôn Lật Nghênh lắc đầu: "Mọi thứ đều rất tốt ạ." Cô hơi chần chừ, rồi thăm dò hỏi một câu: "Con vừa xem tin tức, vụ cháy rừng ở Tân Thị, hình như rất lớn ạ."
"Đúng vậy." Dương Như Tĩnh gật đầu. "Cháy từ rạng sáng đến giờ, thật quá đáng sợ."
Ôn Lật Nghênh nhận ra, chuyện Du Chi sắp phải đi chi viện, rõ ràng Dương Như Tĩnh không hề hay biết. Cô chỉ phụ hoạ theo lời bà, gượng cười một cái, rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Cô trở về sân của mình và Du Chi, cả người cô vẫn còn chút ủ rũ. Tâm trí bay đi rất xa, không biết là vì nguy hiểm không rõ ngày mai, hay là vì "Bác sĩ Viên" có lai lịch không rõ kia.
Ôn Lật Nghênh ngồi trên chiếc ghế đá xanh dưới gốc cây, một tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng đặt trên mép bàn, đầu ngón tay xanh nhạt gõ những nhịp không đều.
Không biết Du Chi đã xuất hiện sau lưng cô từ lúc nào, bàn tay anh che mắt cô lại, bao trọn lấy cô từ trên xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!