Chương 49: Dục vọng phá hoại

Ôn Lật Nghênh bị anh hỏi đến sững người, hàng mi cô khẽ run.

Sau nụ hôn sâu, hơi thở của cô vẫn chưa ổn định. Ánh mắt cô chốc chốc lại nhìn vào đôi mắt Du Chi, rồi lại dán chặt vào đôi môi anh đang vương màu son của chính mình. Vệt son đỏ trên môi anh trông thật gợi cảm, đó là dấu ấn cô vừa để lại.

Một buổi hẹn hò tốt đẹp, cuối cùng lại kết thúc bằng hai trận cãi vã. Cô không hề muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, nhưng mọi chuyện vẫn ra nông nỗi này. Cả hai đồng thời im lặng, mặc cho thời gian chầm chậm trôi.

Du Chi lấy từ trong túi xách của cô ra một tờ khăn giấy và thỏi son, giúp cô lau đi vết son bị nhoè đi vì nụ hôn ban nãy, rồi anh lại nhẹ nhàng tô lại viền môi cho cô. Lần đầu tiên anh giúp một người phụ nữ tô son, động tác không dám quá mạnh, vô cùng dịu dàng, lại ẩn chứa một vẻ thành kính khó tả.

Du Chi thầm nghĩ, nếu để đám Lạc Hạo Vũ nhìn thấy cảnh này, có lẽ bọn họ sẽ cười nhạo anh suốt 800 năm cũng không đủ. Nhưng anh đã đối xử với Ôn Lật Nghênh tinh tế và săn sóc đến vậy, mà cô vẫn giống như lúc mới quen, vẫn cảm thấy việc gả cho anh theo sự sắp đặt của gia đình là một điều uất ức.

Anh còn cảm thấy uất ức hơn cô.

"Được rồi." Du Chi đè nén mọi cảm xúc xuống. "Về nhà thôi."

Ôn Lật Nghênh rất ít khi có thể nhìn thấu tâm tư của anh, nhưng giờ phút này lại là lần đầu tiên. Cô nhìn chăm chú vào sống mũi cao thẳng, vầng trán đầy đặn của anh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Mọi người xung quanh đều nói, cô rất biết cách yêu thương người khác, bất kể là tình thân hay tình bạn. Đây cũng là lý do tại sao, dù tính cách cô có phần kiêu căng tuỳ hứng, giống như cơn mưa rào mùa hạ chợt đến chợt đi, vẫn có rất nhiều người sẵn lòng cưng chiều, dỗ dành cô.

Nhưng Ôn Lật Nghênh không hiểu, tại sao cứ đến lượt Du Chi, mọi thứ lại trở nên vô hiệu. Anh dường như luôn theo bản năng mà phớt lờ đi tình cảm của cô.

"Du Chi." Cô khẽ gọi tên anh, rồi đưa tay kéo anh lại. Lần này không phải là vạt áo, mà là cổ tay. Ôn Lật Nghênh dừng lại một chút, rồi trượt tay xuống, nắm lấy bàn tay anh: "Gả cho anh, em không hề uất ức."

Trời tháng Tám nóng nực, hai lòng bàn tay kề sát nhanh chóng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Ôn Lật Nghênh dường như không hề cảm nhận được, cô chỉ nắm tay anh thật chặt. Cô cảm nhận được người đàn ông bên cạnh khựng lại, hơi thở dường như cũng ngưng mất một nhịp. Cô lén cong khoé môi, nép cả người vào lòng Du Chi, rồi ngẩng đầu nhìn anh bằng một ánh mắt trong veo.

"Em hỏi anh những điều đó, cũng chỉ là vì em muốn hiểu anh hơn mà thôi." Ôn Lật Nghênh nghiêm túc bày tỏ lòng mình, nhưng giọng điệu lại xen lẫn chút làm nũng. "Anh cứ cái gì cũng không chịu nói, em lại càng lo lắng, càng tò mò hơn."

Trong đầu Du Chi chợt hiện lên hình ảnh của thầy và sư mẫu anh lúc ở bên nhau. Hoá ra, cảm giác được một người đặt trong lòng mà nhớ thương, bận tâm và trân trọng, lại là như thế này.

"Anh biết rồi." Du Chi gật đầu. Anh giơ tay, ôm lấy vai cô, siết nhẹ, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm mại của cô.

Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau kịch liệt như vậy, và cũng là lần đầu tiên họ yên tĩnh ôm nhau như thế này.

Ôn Lật Nghênh được bao bọc trong hơi thở nóng rực của anh, một cảm giác an tâm và chân thật chưa từng có. Họ ngày càng giống một cặp vợ chồng thực sự, không chỉ có những đòi hỏi về thể xác, mà còn có cả cãi vã, giận hờn, và rồi lại thổ lộ lòng mình.

Du Chi xoa đầu cô, anh hết lần này đến lần khác nghiêm túc xin lỗi, khiến Ôn Lật Nghênh bật cười trêu chọc, nói anh chỉ giỏi chuyện bé xé ra to.

Ôn Lật Nghênh lại nhân cơ hội bắt anh phải hứa, rằng anh không được can thiệp vào chuyện tình cảm của Du Cận Đường.

Du Chi nhướng mày, hỏi ngược lại: "Em còn chưa quen cậu ta, làm sao biết cậu ta là người đáng để phó thác? Lỡ như cậu ta là một gã trai tồi thì sao?"

"Cái này anh yên tâm, em có cách của em." Ôn Lật Nghênh vén một lọn tóc, xoay người lại, hất cằm với Du Chi. "Nếu nói về người xấu, còn ai có thể xấu hơn anh?"

"Anh xấu chỗ nào?" Du Chi nhanh như chớp đưa tay ra sau gáy giữ lấy cô, không dùng nhiều sức, nhưng với chênh lệch chiều cao rõ ràng, anh dễ như trở bàn tay mà khống chế cô.

Ôn Lật Nghênh không chịu khuất phục, hai tay vỗ vỗ vào cánh tay anh, càng mắng càng hăng: "Người xấu! Người xấu! Chỉ biết bắt nạt em, đồ tồi!"

Du Chi buông cô ra, rồi lại rất xấu xa mà ghì gáy cô lại gần. "Nếu hôn một cái đã tính là xấu, vậy anh không ngại xấu đến cùng." Anh vờ như sắp hôn xuống.

Ôn Lật Nghênh bị giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh làm cho nổi da gà, nơi da thịt kề sát cũng nóng lên, thiêu đốt cô đến tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng Du Chi cũng không hôn xuống, anh dừng lại ở một khoảng cách rất gần, dùng chóp mũi mình cọ nhẹ vào chóp mũi cô. Anh vừa mới tỉ mỉ tô lại đôi môi cho cô, màu son đều đặn trong suốt, đỏ đến mức quyến rũ, có dùng tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất thế gian để ca ngợi cũng không ngoa, anh không nỡ phá hỏng. Dù sao thì trời cũng sắp lặn, đêm còn dài, không vội gì lúc này.

Hai người sợ sẽ gặp phải Du Cận Đường nên đã đi một con đường khác, không qua quán kẹo hồ lô nữa. Con hẻm nhỏ này ít hàng quán hơn, cũng gập ghềnh và chật hẹp hơn. Váy của Ôn Lật Nghênh thường xuyên cọ vào những đồ vật chất đống ven đường, dính phải bụi bẩn, cô theo bản năng nhíu mày, định đưa tay phủi đi nhưng lại không muốn làm bẩn tay mình.

Du Chi thấy vậy, liền đi nhanh lên một bước, đến trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống.

"Làm, làm gì vậy?" Ôn Lật Nghênh bất giác chột dạ, cô nhìn ngang nhìn dọc, nhưng con hẻm trước sau đều vắng vẻ.

"Lên đi." Người đàn ông ít lời nhưng ý tứ lại rõ ràng, mang theo một sự áp đảo không thể phản kháng. "Anh cõng em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!