Chương 48: Anh không hung dữ với em

Những con hẻm ở Kinh Bình mang một phong cách hoàn toàn khác biệt so với Cảng Đảo, đặc biệt là những ngõ nhỏ chứa đựng đầy dấu ấn lịch sử. Ôn Lật Nghênh để Du Chi nắm tay, họ dạo bước giữa những bức tường gạch xanh ngói xám, cảm nhận một cảm giác lịch sử mãnh liệt ập vào mặt.

Du Chi không vào vai một hướng dẫn viên mẫn cán, anh không giới thiệu cho cô về những điển tích lịch sử hay các bậc danh nhân. Anh chỉ lặng lẽ sánh bước bên cô. Anh đoán Ôn Lật Nghênh cũng sẽ không hứng thú với những câu chuyện rườm rà đó. Đôi khi, chỉ cần cô vui là đủ.

Cành liễu rủ bóng bên con đường lát đá quanh co; tường đỏ ngói vàng toát lên vẻ uy nghiêm đặc trưng của chốn kinh thành. Ôn Lật Nghênh đã quá quen với những toà nhà chọc trời san sát và những biển hiệu neon không bao giờ tắt ở Cảng Đảo. Ở nơi đó, dấu ấn thuộc địa sau hơn một thế kỷ vẫn còn lưu lại trong từng ngóc ngách.

Tất cả hoàn toàn khác biệt với Kinh Bình, khiến cho mọi cảnh vật lướt qua tầm mắt cô đều trở nên mới lạ, khiến cô nhìn mãi không chán.

"Vịt quay, hay là đồ ăn vặt?" Khi sắp đi hết một con hẻm nhỏ, Du Chi thuận miệng hỏi.

Cả hai là đặc sản của Kinh Thành.

Kỳ thực ngay lúc hỏi, Du Chi đã có thể đoán trước được câu trả lời. Ôn Lật Nghênh mà chịu đi ăn vặt ven đường, đó mới là chuyện lạ.

Quả nhiên. Ôn Lật Nghênh không chút do dự nói: "Ai thèm ăn mấy thứ rác rưởi ven đường chứ! Michelin, em muốn nhà hàng Michelin! Du Chi, anh đừng hòng dùng mấy quán nhỏ đó để qua loa với em!"

Du Chi cười cười, giơ tay, vuốt nhẹ mái tóc cô: "Biết rồi. Anh không có ý định qua loa với em."

Anh đã nhờ chú Dịch đặt sẵn chỗ, một phòng riêng trên tầng thượng có tầm nhìn đẹp nhất. Ôn Lật Nghênh đi theo Du Chi, cô bước qua hành lang dài, mỗi một bước chân, tâm trạng cô lại càng thêm vui vẻ.

"Cũng biết điều đấy."

Du Chi kéo ghế cho cô, đặt khăn ăn lên đùi cho cô, rồi mới ung dung ngồi xuống đối diện. Mọi động tác của anh đều liền mạch, tựa như nước chảy mây trôi. Ôn Lật Nghênh nhất thời có chút ngẩn người, dáng vẻ này của anh thật lịch lãm, toát lên phong thái của một cậu ấm nhà danh giá.

Anh tinh tế chuẩn bị sẵn cho cô một đôi giày thoải mái, anh thấu đáo đưa cô đi dạo qua những con hẻm đặc trưng nhất của Kinh Bình, anh hiểu rõ sở thích của cô và đã lên kế hoạch cho mọi thứ. Phong cách trang trí của phòng riêng là kiểu cô thích, các món ăn cũng vậy.

Giờ phút này, ngồi cách một chiếc bàn, Ôn Lật Nghênh nhìn anh, hoàn toàn không thể nào kết nối con người này với những tấm ảnh vinh quang trên tường của cục cảnh sát. Thậm chí, cô không thể tin được anh và người đàn ông nguy hiểm với vẻ mặt bất cần, người đã chĩa súng vào cô ngay lần đầu gặp mặt, doạ cô sợ đến mềm cả chân, lại là cùng một người. Cái vẻ hoang dã khó thuần đó dường như đã đột nhiên biến mất không còn dấu vết.

Anh cầm đôi đũa gỗ, cẩn thận hỏi khẩu vị của cô, rồi dựa vào câu trả lời đó mà lần lượt gắp thức ăn, cuốn vào trong lớp bánh tráng mỏng như lụa, gói ghém tỉ mỉ, bày biện ngay ngắn lên đĩa rồi mới đẩy đến trước mặt cô.

Việc duy nhất cô cần làm, chỉ là ăn.

Ôn Lật Nghênh nghiêng đầu, cố gắng nhìn anh cho thật rõ. Nhưng càng nhìn, cô lại càng cảm thấy mông lung.

"Du Chi…" Cô do dự lên tiếng, cảm thấy cứ im lặng mãi thế này không phải là cách. Cô cảm nhận rõ ràng sự tò mò của mình đối với anh ngày một lớn dần, mà sự tò mò thường là khởi đầu cho những tình cảm sâu sắc hơn. Cô đang ngày càng để tâm đến anh. Quá khứ của anh là một ẩn số mà cô không thể nào né tránh.

"Ý của Lạc Hạo Vũ…" Ôn Lật Nghênh ngập ngừng. "Trước đây anh từng là cảnh sát phòng chống ma tuý sao?"

Khi thốt ra những chữ đó, trái tim cô khẽ run lên.

Du Chi cũng không ngẩng đầu. Sau sự kiện năm đó, không một ai dám quang minh chính đại nhắc đến chuyện này trước mặt anh. Ôn Lật Nghênh đã phá vỡ quy tắc ngầm của mọi người. Lông mày anh khẽ nhíu lại, và gần như ngay tức khắc, một sự u ám đã xâm chiếm đôi mắt anh.

"Chuyện từ rất lâu rồi." Giọng nói trầm thấp của Du Chi trở nên nhạt nhẽo và lạnh lẽo. "Anh quên rồi."

Cơn giận của Ôn Lật Nghênh lập tức bị thái độ hờ hững của anh châm ngòi. Cô ngước mắt, trừng trừng nhìn anh: "Du Chi, anh nói dối." Lời bào chữa qua loa, lý do cũ rích. Đến lừa cô mà cũng không thể tìm một lời nào chân thành hơn, có sức thuyết phục hơn được sao?

Cô nhìn ra được, rõ ràng anh không quên, thậm chí cả nhà họ Du cũng không quên, nếu không tại sao mọi người lại phải đồng lòng che giấu như vậy?

Sao Ôn Lật Nghênh có thể không tức giận được. Cô đã khó khăn lắm mới cảm thấy mình dần hoà nhập được vào gia đình này, không còn cảm giác xa lạ như ban đầu. Tình cảm với Du Chi cũng từng bước đi đúng hướng, mọi thứ đang tiến triển tốt đẹp, nhưng giữa hai người vẫn luôn có một khoảng cách vô hình. Cô đã thẳng thắn đến mức này, vậy mà anh lại cứ khăng khăng giấu giếm.

"Chẳng lẽ chỉ là một chuyện nhỏ có thể quên đi, mà lại khiến cả nhà anh phải che giấu, đến một câu rõ ràng về công việc của anh cũng không dám nói?"

Phía đối diện vẫn không có tiếng động, nhưng đột nhiên vang lên một tiếng "cạch" giòn giã. Đôi đũa gỗ trong tay Du Chi tuột xuống, rơi xuống bàn rồi lăn xuống đất. Anh đồng thời ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt cô, ánh mắt sâu thẳm.

"Đó không phải là chuyện nhỏ."

"Vậy anh…" Ôn Lật Nghênh cảm thấy mình sắp uất ức đến chết, cô chẳng qua chỉ muốn hiểu anh thêm một chút.

Ôn Lật Nghênh chưa từng nói với ai, rằng cô đã gặp rất nhiều ác mộng. Trong mơ luôn là ngày đính hôn đó, cô mãi mãi không đợi được anh trở về. Cô không muốn trải qua cảm giác lo lắng bất an đó thêm một lần nào nữa. Là vợ của anh, cô có quyền được biết quá khứ của anh, biết được đằng sau những lần đi sớm về khuya của anh rốt cuộc là những hiểm nguy đến mức nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!