Từ nhà ăn bước ra, trong tay Ôn Lật Nghênh là hai bao lì xì mừng đổi cách xưng hô đỏ thắm và nặng trĩu, tâm trạng cô vui vẻ khôn xiết.
Ôn Lật Nghênh không thiếu tiền, tài sản của nhà họ Ôn đủ để cô tiêu xài đến mấy kiếp cũng không hết, nhưng nhận được những bao lì xì đỏ dày cộp này, cô vẫn không giấu được niềm vui.
Cô lấy điện thoại ra, giơ hai phong bao lên chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Du Chi: [ Làm sao bây giờ? Hình như ba mẹ chiều em hơn cả anh rồi thì phải? ]
Biết Du Chi đang bận rộn công việc, Ôn Lật Nghênh không hy vọng anh sẽ trả lời ngay. Đang chuẩn bị cất điện thoại đi, tin nhắn của anh lại hiện lên trên màn hình: [ Hẳn là vậy. ]
Ôn Lật Nghênh khẽ cong môi, cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh khi gõ những chữ này. Cô không trả lời lại, không muốn làm phiền anh làm việc.
Vẫn còn một lúc nữa xe mới đến đón về Du Viên, Ôn Lật Nghênh muốn đi dạo một vòng quanh khu nghỉ dưỡng. Gả vào nhà họ Du, sau này nơi đây chắc chắn sẽ là chốn thường lui tới, nhưng cô vẫn cảm thấy cảm xúc của lần đầu tiên sẽ không bao giờ có lại được, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi lưu luyến.
Trong mấy ngày ngắn ngủi này, cô và Du Chi trở nên thân mật, cùng những người khác trong nhà họ Du cũng trở nên gần gũi hơn, đọng lại trong cô luôn là những ký ức đẹp đến nao lòng.
Còn có Bạch Bạch nữa. Chú ngựa con ngoan ngoãn đó chính là một niềm vui bất ngờ. Trước khi rời đi, cô muốn đến thăm chú ngựa nhỏ, cô cất bước đi về phía trại ngựa.
Hôm nay nắng khá gắt, Tiểu Tạ đi bên cạnh, chu đáo che ô cho cô. Đi chẳng được mấy bước đã đến chuồng ngựa. Thấy cô từ xa, A Thành đã vui vẻ chạy ra đón. Trong nhóm chat vừa rộn ràng lì xì mừng cô hai đổi cách xưng hô, nên bây giờ anh ta nhìn Ôn Lật Nghênh cứ như thấy một cái hũ tiền di động, miệng cười toe toét đến tận mang tai.
Bạch Bạch dường như tâm ý tương thông với cô, nó đã sớm ngoan ngoãn chờ sẵn ở hàng rào gỗ, thấy cô đến liền rúc đầu lại gần hơn. Ôn Lật Nghênh chơi đùa với nó một lúc lâu, lưu luyến trước khi rời đi, không quên vỗ về bộ lông của nó và dặn dò: "Bạch Bạch ngoan nhé. Đợi lần sau chị đến thăm, lại chơi với em."
A Thành đứng bên cạnh xem cảnh này, cảm thấy vừa ấm áp vừa thú vị. Anh ta làm nghề thuần ngựa bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy có người chủ nói chuyện với ngựa mà lại còn dỗ dành "chơi với em" nữa.
Ôn Lật Nghênh hài lòng phủi tay, đang định rời đi thì đúng lúc này, Ashen từ xa thong thả đi tới.
A Thành ngẩn người, anh ta tiếp xúc với Ashen cũng không phải là ít, biết rõ tính tình con ngựa cưng của cậu hai quái gở đến mức nào. Đừng nói là chủ động đến gần, người lạ muốn chạm vào một sợi lông của nó cũng không được. Vậy mà bây giờ, nó lại có thể chủ động đi tới.
Ôn Lật Nghênh cũng có chút ngây người, không phải vì chuyện gì khác, mà là bị vẻ đẹp của con tuấn mã này làm cho kinh ngạc. Hôm qua trời chạng vạng, không có ánh sáng nên nhìn không rõ, bây giờ nó đang tắm mình trong nắng, bộ lông vàng óng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, mỗi một bước đi lại loé lên những vầng sáng rực rỡ.
Du Chi lấy đâu ra phúc khí tốt như vậy, lại chọn được con ngựa đẹp nhất, oai phong nhất trong cả chuồng ngựa. Ashen thật sự chỉ nghe lời và nhận một mình anh làm chủ.
Ôn Lật Nghênh từng nghe A Thành nhắc rằng con ngựa này của Du Chi chỉ có anh mới có thể đến gần. Nhưng thấy Ashen đã chủ động đi đến trước mặt, cô cũng đánh bạo đưa tay ra chạm vào nó. Nó không hề né tránh, cũng không bỏ đi, nhưng cũng không thân mật đáp lại như Bạch Bạch, chỉ lẳng lặng đứng đó, im lìm đón nhận cái v**t v* của cô, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Cô dỗ dành Ashen: "Lần sau chị nhất định sẽ đưa Du Chi đến, bảo anh ấy chơi với em."
A Thành nghe vậy, bất giác bật cười. Bảo cậu hai "chơi cùng" ngựa, chuyện này còn lạ hơn.
Hai người đi xa rồi, Ôn Lật Nghênh vẫn nghĩ đến bộ lông vàng rực tuyệt đẹp của Ashen, không khỏi cảm thán: "Sao Du Chi lại có phúc khí như vậy nhỉ? Một con ngựa đẹp đến thế lại theo anh ấy."
Ngựa đẹp nên xứng với mỹ nhân. Ôn Lật Nghênh thầm tưởng tượng ra cảnh Du Cận Đường ghì cương Ashen, nghĩ thế nào cũng thấy đẹp hơn bội phần.
Tiểu Tạ nghe xong liền gật đầu, sau đó mới đáp lời: "Cậu hai có phúc khí tốt ạ."
Ôn Lật Nghênh vừa định gật gù đồng tình, lại nghe Tiểu Tạ nói tiếp. "Ấy là vì cô hai cũng theo cậu hai mà," Tạ Di Nam mỉm cười. "Cô hai cũng là một mỹ nhân."
Ôn Lật Nghênh nhất thời ngẩn ra, gương mặt từ từ đỏ bừng. Người làm nhà họ Du sao ai cũng khéo ăn khéo nói như vậy nhỉ.
Ôn Lật Nghênh không đi theo đoàn xe về Du Viên, cô bảo chú Dịch đổi lộ trình, đưa cô đến cục cảnh sát.
Lần thứ hai đến đây, cô đã quen đường hơn nhiều, dáng vẻ của cô khi đứng chờ ở cổng cũng tự nhiên hơn. Cô xua tay bảo chú Dịch cứ về Du Viên trước. Chú Dịch đoán được vợ chồng son muốn hẹn hò, ông lập tức hiểu ý và lái xe đi.
Ôn Lật Nghênh vừa định nhắn tin cho Du Chi, hỏi anh khi nào có thể tan làm thì bất ngờ gặp phải người quen.
"Chị dâu?" Lạc Hạo Vũ reo lên kinh ngạc, tay giật giật vạt áo của Mạnh Tầm. "Này này này, em xem!"
Mạnh Tầm khó chịu gạt tay anh ta ra: "Em thấy rồi! Em có mù đâu." Nói rồi, cô ấy lon ton chạy đến bên cạnh Ôn Lật Nghênh, nụ cười lập tức tươi rói. "Chị dâu! Sao chị lại có thời gian đến đây vậy?" Cùng là con gái nên đương nhiên muốn thân thiết hơn, cô ấy nghiêng đầu, cất lời chúc mừng: "Tân hôn vui vẻ nhé."
"Cảm ơn em." Ôn Lật Nghênh gật đầu, cũng mỉm cười đáp lại. Cô vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, vì đang giận Du Chi nên thái độ của cô với Mạnh Tầm cũng có chút lạnh nhạt. Nghĩ vậy, cô liền đưa chiếc túi giấy trong tay ra trước mặt Mạnh Tầm.
"Tặng em chiếc bánh kem nhỏ này." Coi như là một lời xin lỗi. Thật ra là lúc nãy đi ngang qua một tiệm bánh, vì bị mùi bơ thơm lừng quyến rũ nên cô đã bảo chú Dịch ghé vào mua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!