Dù Du Chi chưa từng được biết về quá khứ của cô, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm nhận được, Ôn Lật Nghênh thời đi học có lẽ là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một khi đã không hiểu vấn đề gì, sẽ quyết tìm tòi cho đến khi thông suốt mới thôi. Chẳng giống như anh, quen thói hành động l* m*ng, mọi thứ đều dựa vào trực giác, bốc đồng, xông pha mà chẳng hề có một quy tắc nào.
Bàn tay anh đặt trên eo cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. Mười ngón tay họ đan chặt vào nhau, anh gần như chống đỡ toàn bộ trọng lượng của cô, nhưng vẫn cảm thấy cô nhẹ tựa lông hồng.
Cô hoàn toàn làm chủ nhịp điệu giữa hai người. Ban đầu tựa như dòng suối róc rách trong rừng, cô là một chú nai con đang dạo chơi, tìm kiếm và dò dẫm. Mãi đến khi tìm thấy nơi sâu thẳm nhất trong bụi hoa, cô mới nhẹ nhàng cọ xát. Khác hẳn với vẻ kiêu kỳ thường ngày, mọi chuyển động của cô đều chậm rãi, ưu nhã, không hề có chút tính công kích nào.
Hàm răng trắng ngần cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, bật ra những tiếng r*n r* vô nghĩa. Đuôi mắt ửng hồng, nổi bật trên gò má trắng nõn, trông như thể bị ai đó bắt nạt đến phát khóc. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, cô mới là người nắm quyền chủ động, là người đang giày vò và tra tấn anh.
"Ôn Lật Nghênh." Giọng Du Chi đã hoàn toàn khản đặc, nhưng anh lại chẳng thể làm gì được cô. Không một ai có thể trách cứ một cô học trò giỏi đang một lòng một dạ tìm kiếm lời giải hoàn mỹ cho bài toán của mình.
Anh đột nhiên nuốt khan, mất hết kiên nhẫn: "Rốt cuộc em định hành hạ anh đến bao giờ mới đủ đây?"
Ôn Lật Nghênh không cảm thấy mình đang tra tấn anh. Hoàn toàn ngược lại, cô rất vui vẻ, rất sung sướng. Sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dính nhớp, cô cũng không cảm thấy khó chịu.
"Du Chi, anh không ngoan bằng Bạch Bạch." Cô tố cáo anh. "Bạch Bạch sẽ không bao giờ oán giận em, em làm gì, nó cũng sẽ thích em."
Vừa rồi A Thành đã lấy bút và bảng gỗ đến, kéo hai người hoàn thành nghi thức đặt tên, từ đó Bạch Bạch chính thức trở thành ngựa của cô. Cô kêu chú ngựa nhỏ "Bạch Bạch", nó ngoan ngoãn hưởng ứng, sau đó mặc cho cô v**t v*.
"Em là chủ nhân của nó, nó nghe lời em là phải rồi." Du Chi véo véo ngón tay cô.
"Ồ?" Nước mắt trong mắt cô làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ, nhưng khi nhìn anh, Ôn Lật Nghênh lại cảm thấy rõ ràng đến lạ. "Vậy còn anh? Em là vợ anh, anh cũng phải nghe lời em."
"Được."
Du Chi mang theo quyết tâm liều mạng, cố gắng chịu đựng cảm giác nóng bỏng, c*ng tr**ng và h*m m**n cháy bỏng gần như muốn nuốt chửng lấy anh. Anh đã chịu đựng đủ sự chậm chạp này rồi, anh chỉ muốn lật người lại, hung hăng chiếm lấy nơi sâu thẳm nhất trong bụi hoa; muốn dùng đôi môi mềm mại hôn lên những cánh hoa e ấp; muốn dùng chóp mũi để hít hà hương thơm của quả ngọt… Bất cứ điều gì cũng tốt hơn tình cảnh hiện tại. Ôn Lật Nghênh hoàn toàn đang đặt anh lên Hỏa Diệm Sơn mà thiêu đốt.
Du Chi giữ lấy gáy cô, hôn lên đôi môi thơm mềm của cô, dỗ dành: "Ngoan nào, nghe lời anh. Mọi chuyện cứ để anh lo."
Nụ hôn trở nên mãnh liệt, đầu óc Ôn Lật Nghênh quay cuồng, không rõ là vì thiếu oxy, hay vì kiệt sức sau vận động mạnh. Tóm lại là, cả người cô mềm nhũn, lung lay như sắp ngã. Du Chi ôm lấy eo cô, vững vàng đặt cô xuống, còn không quên vuốt lại mái tóc rối cho cô.
Ánh mắt Du Chi sâu thẳm, dừng lại nơi khoé mắt chân mày của Ôn Lật Nghênh. Không biết có phải anh là người bi quan, hay đơn giản là vì đặc thù công việc, đã phải chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, buồn vui thế gian, nên tâm trạng cũng tự nhiên bị ảnh hưởng. Anh chìm đắm trong hạnh phúc lớn lao trước mắt, nhưng đồng thời lại theo bản năng cảm thấy mọi thứ đẹp đẽ đến mức không chân thực. Giống như giấc mơ tan thành bọt biển của nàng tiên cá trước lúc lìa đời, vừa lộng lẫy lại vừa hư ảo.
Du Chi giữ chặt bờ vai tròn trịa của cô, tuyệt vọng muốn níu giữ cảm giác chân thật của giờ phút này, ánh mắt bá đạo và cường thế xâm chiếm từng tấc da thịt cô.
Hai tiếng th* d*c một cao một thấp quấn quýt trong không trung, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Anh bế Ôn Lật Nghênh vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên đó, rồi cầm lấy vòi sen, tỉ mỉ gội sạch lớp mồ hôi dính nhớp. Một ít sữa tắm được xoa ra lòng bàn tay, hương hoa hồng thơm ngát thoáng chốc lan toả, làm nhoè đi ánh mắt đang trao nhau.
Ôn Lật Nghênh níu lấy cổ tay Du Chi, đối diện một cách thẳng thắn thế này, cô vẫn có chút ngượng ngùng. Cô rất muốn đẩy anh ra ngoài, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, đến cả việc đứng vững cũng khó khăn.
Nghĩ cách kéo dài thời gian một chút, cô nhón mũi chân, gác nhẹ lên vai Du Chi. "Em có chuyện muốn nói với anh," Ôn Lật Nghênh lười biếng lên tiếng.
"Ừm?" Du Chi dừng động tác, hất cằm ngước lên nhìn cô, nét mặt khựng lại. Ở góc độ này, anh có thể nhìn thấy quá rõ, nơi ấy hồng phấn xen lẫn, sưng tấy đến biến dạng. Cổ họng anh khô khốc, nuốt khan một tiếng. Vừa h*m m**n vừa xót xa, hai luồng cảm xúc cùng lúc dâng lên trong lòng, siết lấy anh đến gần như nghẹt thở.
Lòng bàn tay còn dính sữa tắm, cảm giác nhớp nháp có chút khó chịu. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn, chờ cô nói tiếp.
"Thật ra," ánh mắt Ôn Lật Nghênh vẫn có chút lảng tránh, cô không tự nhiên mà cắn môi. "Ngày hôm đó, em không hề nghĩ đến Trần Trú Ngôn."
Cô bắt gặp một tia lửa sáng bùng lên trong đôi mắt hẹp dài của Du Chi, gương mặt theo đó cũng càng thêm đỏ ửng.
Lần đầu tiên trong đời bị người ta gọi là vợ, rồi anh lại nói anh đổi ý, còn muốn một tuần "bồi đắp tình cảm" ba lần. Làm sao cô còn tâm trí để nghĩ đến Trần Trú Ngôn được nữa. Ngồi sau xe máy của anh, cảnh sắc hai bên đường vun vút lướt qua. Tất cả những gì cô có thể nghe được chỉ là tiếng gió gào thét bên tai và tiếng tim mình đập vang dội trong lồng ngực. Khi đó, cả thế giới của cô chỉ còn lại những âm thanh ấy.
Khi tháo mũ bảo hiểm ra, thế giới mới hiện ra rõ nét. Ôn Lật Nghênh nhìn thấy anh, với ánh hoàng hôn làm nền, đường nét trên gương mặt anh càng thêm sâu sắc, sống mũi dường như cũng cao hơn.
"Em đang nghĩ đến anh, nghĩ đến tiếng "vợ" mà anh gọi, nghĩ đến việc anh đã đổi ý." Ôn Lật Nghênh nói, khoé miệng bất giác cong lên. "Nghĩ rằng liệu em có phải sẽ cùng người đàn ông này sống hết phần đời còn lại không, và cũng nghĩ… rốt cuộc anh là người như thế nào."
Thật ra cũng chưa trôi qua bao lâu. Nghĩ lại, những cảm xúc tinh tế đó vẫn còn vẹn nguyên như cũ.
Bị một niềm vui bất ngờ ập đến, cảm giác tê dại kỳ lạ như có một luồng điện chạy dọc từ xương cụt lan ra toàn thân, người Du Chi khẽ run lên. Anh nắm lấy mắt cá chân cô, xoa sữa tắm tạo thành một lớp bọt dày mịn, phủ lên làn da trắng nõn, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, mang theo một sự thành kính có phần khoa trương, từng tấc một phục vụ cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!