Chương 45: Em thật mỏng manh

Phía tây của trại ngựa có một cây sồi già, cành lá rậm rạp xen kẽ những vệt nắng loang lổ, rơi xuống thảm cỏ xanh mướt, tựa như một tấm lưới đang chuyển động.

Ôn Lật Nghênh nắm tay Du Chi, họ thong thả đi qua dưới tán cây. Ánh sáng và bóng tối không ngừng biến hóa, mạ lên người hai người một lớp vàng kim mờ ảo. Bóng họ đổ dài trên mặt đất.

Cô đi rất chậm, cũng may Du Chi không hề thúc giục.

Hai người cứ như vậy lững thững đi dạo. Ôn Lật Nghênh lén suy nghĩ rất lâu, cô cố gắng phân biệt xem những lời Du Chi vừa nói là đang lừa cô, hay thật sự đã xảy ra.

Có lẽ dáng vẻ đăm chiêu của cô quá dễ đoán, bị Du Chi liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Anh khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay cô. Tháng tám ở Kinh Bình quá nóng, lòng bàn tay chạm vào nhau, gần như ngay lập tức đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhớp nháp.

"Dạy em cưỡi ngựa nhé?" Du Chi tự nhiên hỏi.

Ôn Lật Nghênh kỳ quái liếc anh một cái: "Anh coi thường ai đấy? Thành tích môn cưỡi ngựa của em rất tốt đó!" Không giống bắn súng, cưỡi ngựa là môn học bắt buộc của mọi đứa trẻ nhà quý tộc.

Cô không muốn thay trang phục chuyên nghiệp, dù sao cũng chỉ là cưỡi vài vòng trong sân, cô mặc váy cũng hoàn toàn có thể kiểm soát. Du Chi không còn cách nào khác, đành phải nắm tay cô đi chọn ngựa.

Ngựa quá dữ anh không yên tâm; ngựa quá hiền Ôn Lật Nghênh lại không thích. Đẹp mã thì không thân thiện với cô, xấu mã cô lại chê.

Du Chi hết cách, nhún vai: "Ôn Lật Nghênh. Em thật sự rất kén chọn."

Không biết chọn bao lâu, cuối cùng cũng có một con lọt vào mắt cô. Ôn Lật Nghênh đi đến trước một con tuấn mã lông đen tuyền, ánh sáng xiên xiên chiếu lên người nó một vầng sáng đẹp mắt, có một vẻ quý phái khó tả. Cô đến gần, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng ngựa, chú ngựa nhỏ cũng không né tránh, rất thân mật mà tiếp nhận sự v**t v* của cô.

"Cô hai có mắt nhìn thật tốt, đây là con ngựa ông chủ mới mang về." Người phụ trách trại ngựa, A Thành, vẫn luôn đi theo hai người, lập tức tiến lên giới thiệu. "Nói đến cũng thật khéo, đây là con ngựa được chuẩn bị để phối giống với ngựa của cậu hai."

Mặt Ôn Lật Nghênh đỏ lên.

"Cậu hai và cô hai đúng là một cặp trời sinh, là kim ngọc lương duyên. Ngay cả ngựa cũng xứng đôi như vậy."

Lời tâng bốc rất sáo rỗng. Nhưng Ôn Lật Nghênh nghe lại thấy vui vẻ một cách lạ lùng. Cô vui ra mặt: "Vâng, chính là nó."

"Nó có tên chưa?" Ôn Lật Nghênh hỏi A Thành.

"Chưa ạ." A Thành khẽ gật đầu. "Nếu cô hai và nó có duyên như vậy, hay là cô đặt cho nó một cái tên?"

Ôn Lật Nghênh gật đầu, nhìn chú ngựa nhỏ, lại quay sang nhìn Du Chi. Một ý nghĩ xấu xa lập tức nảy ra.

"Bạch Bạch."

"Hả?"

"Hả?"

Du Chi và A Thành đồng thời phát ra hai tiếng khó hiểu.

"Được. Ai nói ngựa đen tuyền không thể gọi là Bạch Bạch? Dễ nghe, dễ nghe, cô hai thật biết cách đặt tên." A Thành chỉ làm việc ở trại ngựa, chưa từng đến Du Viên, đương nhiên chưa nghe qua Dương Như Tĩnh gọi Du Chi là "Bạch Bạch".

Có A Thành ủng hộ, Ôn Lật Nghênh tự tin hơn, quay đầu, cười tủm tỉm nhìn Du Chi: "Dễ nghe không anh?"

Du Chi cảm thấy vừa nhàm chán vừa vớ vẩn. Nhưng đôi mắt trong veo của người phụ nữ nhìn mình lại quá mức long lanh. Anh không thích cái tên "Cận Bạch", càng không thích cách Dương Như Tĩnh luôn gọi lặp lại tên anh. Nhưng Ôn Lật Nghênh gọi như vậy, anh lại không hề thấy phản cảm. Chỉ cảm thấy đôi môi cô khẽ mở ra theo từng âm tiết, vừa đáng yêu lại vừa gợi cảm.

Anh nuốt khan: "Tùy em. Sao cũng được."

Ôn Lật Nghênh nâng tay, lòng bàn tay mềm mại v**t v* bộ lông của Bạch Bạch. "Bạch Bạch ngoan quá, em cũng thích cái tên này đúng không?" Cô lại cưng chiều vỗ nhẹ nó, rồi nhìn về phía Du Chi. "Không giống ai đó, gọi một tiếng là mặt nặng mày nhẹ."

Du Chi hết cách với sự tinh quái của cô, chỉ có thể chịu đựng, nghe cô hết lần này đến lần khác gọi "Bạch Bạch", giọng điệu một lần so với một lần càng thêm nũng nịu.

Đã lâu Ôn Lật Nghênh không cưỡi ngựa, động tác có chút lạ lẫm. Du Chi biết cô hay cậy mạnh, nhìn thấu nhưng không vạch trần, anh cưỡi ngựa đi theo sát bên cạnh cô, nếu có bất trắc, có thể kịp thời giữ chặt.

Con ngựa của Du Chi, tên là Ashen, lông của nó giống như kim loại ở trạng thái lỏng, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, tuấn mỹ cao lớn. Du Chung Khang đã chọn cho anh một con ngựa tao nhã, nội liễm nhất, để kiềm chế bớt sự hoang dã khó thuần trong người anh. Ai ngờ, Ashen bị Du Chi thuần hóa đến mức kiêu ngạo lạnh lùng, ý thức chiến đấu cực mạnh, người lạ khó đến gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!