Bàn tay Ôn Lật Nghênh đặt lên ngực anh, cô định đẩy anh ra, nhưng sức lực của cô căn bản không thể địch lại anh. Ngược lại cô còn bị anh ghì chặt hơn. Du Chi chỉ dùng một tay đã dễ dàng khống chế cả hai cổ tay mảnh khảnh của cô, bẻ quặt ra sau lưng. Tay còn lại giữ lấy cằm cô, hung hăng hôn xuống, như một lời khiển trách cho sự im lặng của cô.
Ôn Lật Nghênh bị anh hôn đến gần như thiếu dưỡng khí, đôi giày cao gót đã sớm bị đá văng, những ngón chân trắng nõn cuộn tròn lại trong không trung.
"Du Chi! Anh điên rồi! Bây giờ trời còn sáng!"
Du Chi dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Trời rất sáng, họ lại ở quá gần nhau, anh có thể nhìn thấy cô rõ đến mức đếm được từng sợi lông mi cong vút. Anh thì không ngại, nhưng đối với Ôn Lật Nghênh, có lẽ là quá nhanh.
Hoa hồng nên nở vào lúc thích hợp nhất. Sớm quá không tốt, muộn quá không đẹp.
Du Chi ngạc nhiên phát hiện, khả năng kiểm soát nhịp độ của mình trong những chuyện này có thể nói là thiên phú hơn người.
Anh vững vàng bế bổng cô lên, chậm rãi đi vào phòng ngủ chính, kéo lớp rèm cửa dày nhất lại, hoàn toàn ngăn cách ánh mặt trời chói lọi bên ngoài.
Mọi thứ chìm vào bóng tối, không một tia sáng. Mặc dù anh càng muốn phơi bày tất cả dưới ánh sáng, muốn không kiêng nể gì mà dùng ánh mắt để miêu tả từng đường cong ngọc ngà trên cơ thể cô. Nhưng so với những điều đó, anh quan tâm đến cô hơn, tâm trạng của cô, cảm nhận của cô.
Du Chi gồng cứng từng thớ cơ trên người, dồn nén sức mạnh đáng sợ, cánh tay nổi đầy gân xanh đều là sự khắc chế d*c v*ng đến tột cùng. Anh muốn tiến vào sâu hơn, mạnh hơn, chặt chẽ hơn. Nhưng không thể, anh chỉ có thể từ từ.
Trong giới cho rằng Ôn Lật Nghênh là một đại tiểu thư chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, rất ít người biết, lý lịch của cô có thể nói là xuất sắc. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô muốn, cô nhất định phải làm cho đến mức hoàn mỹ nhất. Trong chuyện này, cũng là như vậy.
Cô đã muốn làm.
Thì phải làm cho tốt nhất.
Hai bàn tay trắng nõn của Ôn Lật Nghênh ôm lấy eo Du Chi, sức lực rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ lướt qua, nhưng thực chất lại là một tín hiệu mời gọi.
Hai tay Du Chi chống bên người cô, anh cúi mắt nhìn cô chăm chú. Người phụ nữ khẽ nhắm mắt, đôi môi hồng mím lại, có thể thấy được sự cố gắng và nỗ lực.
Sự cố chấp này, hành hạ Du Chi đến sắp phát điên. Giống như một con dao nhỏ, cứa vào da thịt anh, chậm rãi, đau đớn.
"Ôn Lật Nghênh. Em đúng là đồ mỏng manh."
"…Cút."
Ôn Lật Nghênh tức giận đẩy anh một cái. Lúc này mà anh còn nói những lời đó, cô có lý do để nghi ngờ đây là một lời oán giận.
Du Chi hôn xuống, môi cô khẽ hé mở, đầu lưỡi anh tiến vào càng thêm trơn tru, nuốt trọn những lời chưa nói hết của Ôn Lật Nghênh. Nơi nào trên người cô cũng mềm mại, ngọt ngào, làm anh không thể ngừng lại.
"Công chúa không thể nói tục."
…
"Không đáng yêu chút nào." Du Chi dừng một chút, lại nói.
"Ai cần anh lo!"
…
Ôn Lật Nghênh nặng nề cắn trả, môi bị cắn rách, liền tìm đến cổ, xương quai xanh, không nơi nào may mắn thoát khỏi.
"Đáng yêu hay không, là tự do của em, anh phải chịu! Anh đã hứa, sẽ luôn luôn dỗ dành em!" Cô hoàn toàn dừng lại, một đôi mắt hạnh trong veo ngấn nước nhìn thẳng vào Du Chi.
Ánh mắt ấy câu dẫn đến mức khiến tim anh ngứa ngáy.
Cô tự do. Cô vui vẻ. Cô muốn.
Đã có bệnh công chúa, lại có số công chúa.
Anh đã nói, hơn nữa không có ý định nuốt lời, cô cũng không cần vì một câu nói mà xù lông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!