Chương 43: Ăn ngon sao?

Sáng hôm sau tỉnh lại, trong phòng khách đã bày sẵn vài bộ quần áo do Tiểu Tạ cố ý mang từ Du Viên đến.

Đầu ngón tay xanh nhạt của cô lướt qua từng bộ, có chút phân vân, cô gọi nội tuyến, nhờ Tiểu Tạ vào phòng.

Tiểu Tạ rón rén bước vào, không dám nhìn ngang ngó dọc, sợ thấy phải điều gì không nên.

Ôn Lật Nghênh thấy dáng vẻ như chú chuột hamster của cô ấy, không nhịn được cười: "Du Chi không có trong phòng đâu."

"Ồ." Tạ Di Nam khẽ thở phào, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn. "…A?"

Biết cậu hai có thói quen tập thể dục buổi sáng, nhưng giờ này thì quả thực còn quá sớm. Cô ấy không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Ôn Lật Nghênh thờ ơ vén lọn tóc: "Tối qua anh ấy không về, chắc là đến đội cảnh sát tăng ca rồi?"

Thật ra cô cũng không biết. Mối quan hệ của hai người còn xa mới đến mức phải báo cáo hành tung cho nhau. Cả đêm Du Chi không về, Ôn Lật Nghênh chỉ có thể đoán như vậy, dù không phải, cô cũng chỉ có thể nói thế với bên ngoài.

Tiểu Tạ gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, cô ấy đẩy mấy bộ trang phục đến trước mặt Ôn Lật Nghênh.

Cô liếc mắt một cái đã chọn trúng một chiếc váy hoa. Quần áo mặc một ngày cho mới mẻ là đủ rồi, trong lòng cô, vị trí của những chiếc váy là không thể lay động. Đặc biệt là những kiểu dáng lộng lẫy, kết hợp với một bộ trang sức hoàn hảo, có thể khiến cô vui vẻ tột cùng.

Đáng tiếc trong một buổi tụ họp gia đình, ăn mặc quá long trọng sẽ không thích hợp, lỡ như lấn át cả Dương Như Tĩnh, chủ mẫu của bữa tiệc, thì không hay.

Chiếc váy nhỏ vừa ngoan ngoãn, thanh lịch, lại không làm mất đi phong cách cá nhân này là vừa vặn nhất. Thiết kế cổ chữ V sâu là phong cách ngọt ngào quyến rũ mà Ôn Lật Nghênh gần đây rất ưa thích. Mái tóc đen dài được bện lại, búi thấp lệch một bên, mang theo chút hương vị cổ điển kiểu Pháp.

Cô vừa trang điểm xong, chuẩn bị ra khỏi phòng thì nhận được tin nhắn của Du Chi.

[ Anh mới vừa làm xong việc ở cục cảnh sát, đang trên đường về trang viên. ]

Không ngoài dự đoán của cô, Ôn Lật Nghênh chỉ đáp lại ngắn gọn: [ Vâng. ]

Ít nhất về mặt này, Du Chi quả thật mang lại cho người ta cảm giác an toàn tuyệt đối.

Tối qua sau khi anh đi, Ôn Lật Nghênh phải mất một lúc mới định thần lại. Thấy rảnh rỗi, cô bèn lên mạng tìm kiếm tên anh, kết quả hiện ra không ít danh hiệu, cái nào cũng vô cùng vang dội.

"Đội trưởng đặc nhiệm trẻ tuổi nhất trong lịch sử."

Ôn Lật Nghênh nhớ nhất là tiêu đề này. Bài báo có đính kèm một tấm ảnh Du Chi mặc cảnh phục, ngực áo lấp lánh huân chương. Dáng vẻ chính trực, hiên ngang đó có chút xa lạ so với người đàn ông mà cô từng tiếp xúc.

Đằng sau ánh hào quang ấy là vô số vết sẹo và thương tích.

"Tay không tháo gỡ bom mìn, một mình đột kích hang ổ tội phạm, được mệnh danh là "kiêu hùng" của Kinh Thành."

"Kiên cường bám trụ biên cương, vững vàng trước thiên tai địch họa."

"Dẫn đầu các chiến dịch viện trợ quốc tế, có mặt tại mọi điểm nóng."

Càng đọc, đôi mày cô càng nhíu chặt. Những bản tin thời sự, những thảm họa từng xem trên TV, những hiểm nguy ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên lại ở gần cô đến thế. Dù biết tất cả đều đã là quá khứ, nhưng trái tim cô vẫn không khỏi thắt lại theo từng dòng chữ.

Ôn Lật Nghênh cứ thế mang theo những suy nghĩ miên man ấy mà chìm vào giấc ngủ.

Vừa rồi chỉ mải chọn quần áo, đã gần quên đi những cảm xúc phức tạp tối qua. Bây giờ nhớ lại, cô nhìn đi nhìn lại thông báo của Du Chi, trong lòng cô đã kiên định hơn rất nhiều.

Sự vui vẻ và kích động đó kéo dài cho đến khi bữa sáng kết thúc. Trong lúc đó, Ôn Lật Nghênh vô số lần nhìn về phía cửa lớn, đáng tiếc bên đó hoàn toàn không có động tĩnh.

Dương Như Tĩnh trên mặt thì cười hòa giải, thực chất đang điên cuồng nhắn tin cho con trai, thúc giục anh mau đến.

"Thằng Bạch trước đây sống một mình quen rồi, làm việc không kể ngày đêm, Lật Nghênh con thông cảm cho nó một chút. Lát nữa mẹ sẽ dạy dỗ nó, đã kết hôn rồi thì phải biết lo cho gia đình."

Tâm tư bị người khác nhìn thấu, Ôn Lật Nghênh nhất thời có chút xấu hổ, cô đỏ mặt gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!