"Du Chi."
"Không phải cái này."
Du Chi đột nhiên nhận ra, chút kiên nhẫn ít ỏi trong đời anh đã dùng hết cho Ôn Lật Nghênh.
Từ việc ôm, đến hôn môi… Mỗi một bước anh đi cực kỳ cẩn thận, sợ dẫm sai một ly. Đến bây giờ, tên đã căng trên dây, anh vẫn còn tâm tư để đôi co với cô về chuyện xưng hô.
"Du Cận Bạch?" Ôn Lật Nghênh chưa từng gọi anh như vậy, cảm thấy có chút mới lạ nên gọi thử.
"…"
"Du Bạch Bạch?"
"Ôn Lật Nghênh. Muốn chết thì nói thẳng đi."
Du Chi tới gần, nuốt trọn từng hơi thở của cô, nhiệt độ không khí bị khuấy động đến nóng bỏng. Miệng lưỡi cô sắc bén, nhưng cơ thể lại mềm mại, ấm áp vô cùng. Anh chỉ muốn hôn mãi, cảm nhận mãi mà thôi.
Ôn Lật Nghênh chưa từng đến đây, đương nhiên không biết bài trí của phòng tổng thống. Cô chỉ có thể để mặc Du Chi ôm mình, đi qua hành lang, phòng khách, hay nói đúng hơn, là họ hôn nhau suốt cả một quãng đường.
Cuối cùng, cô được đặt xuống. Khẽ nhắm mắt lại, Ôn Lật Nghênh cảm thấy cô đang chìm giữa những đám mây, nơi đâu cũng mềm mại và ẩm ướt.
Cô nhắm mắt, muốn trốn tránh. Nhưng hơi thở nóng rực đã quấn lấy, cô căn bản không có nơi nào để trốn.
Sợi tóc thấm ướt, dính vào hai bên trán, Ôn Lật Nghênh cảm thấy toàn bộ sức lực của mình như sắp bị rút cạn.
Ngoài cửa sổ, màn đêm đen nhánh được điểm một vầng trăng tròn. Ở tầng cao nhất có một cái lợi, không cần kéo rèm, cũng không ai có thể nhìn vào. Cô nằm trên giường, có thể thu trọn cả bầu trời đêm vào mắt.
"Cậu ta gọi em là gì?" Hôm nay dường như Du Chi không thoát ra khỏi chủ đề này.
Ôn Lật Nghênh chỉ còn nửa bộ não có thể suy nghĩ, phải một lúc sau mới phản ứng lại.
"A Quân." Cô mím môi.
Quả anh đào hồng bị đầu ngón tay anh giữ lại. Như một loại sốt quả mọng, vị chua xen lẫn mật ngọt lan ra khắp các dây thần kinh.
Ôn Lật Nghênh cố gắng mở miệng, dời đi sự chú ý: "Ba mẹ em, hai anh trai và cả Aria cũng gọi em như vậy. Anh ta… không phải là người đặc biệt."
Câu cuối cùng, rõ ràng là đang chột dạ.
"Thật không?" Du Chi dùng sức véo nhẹ một cái.
Bốn người là gia đình, một người là bạn thân. Người còn lại, là đối tượng mập mờ trước đây của cô. Cô thật biết cách giải vây cho mình.
"Sao anh lại thấy, so sánh như vậy, cậu ta mới chính là người đặc biệt nhỉ?"
Ôn Lật Nghênh oan ức muốn chết. Cô càng lúc càng hối hận vì đã ngầm cho phép Trần Trú Ngôn gọi tên cô thân mật như vậy.
Du Chi thì hay rồi, anh nói là không nhắc nữa, giờ lại đổ hết lên đầu cô.
Ôn Lật Nghênh uất ức không nói nên lời, cố tình lòng bàn tay anh lại đang day nhẹ lên vùng nhạy cảm nhất của cô. Cành liễu lướt qua mặt hồ trong như ngọc, khơi lên từng vòng gợn sóng lăn tăn. Cô không còn chút sức lực nào để chống cự.
"Anh có thể không so đo."
Du Chi bất đắc dĩ nhếch mép, anh cúi đầu hôn lên đuôi mắt ửng hồng của cô. Lại vòng đến bên tai, nhẹ giọng tiếp tục: "Bởi vì anh mới là người đặc biệt nhất."
Anh nhấn mạnh vào chữ "nhất". Rồi hôn sâu hơn.
"Em nói có đúng không? Bà xã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!