Chương 41: Gọi tên anh

Ôn Lật Nghênh không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.

Toàn bộ máu trong người cô như sôi lên, một luồng điện tê dại từ vành tai lan ra, ăn mòn đến tận xương tủy. Cô bất giác siết chặt các đầu ngón tay.

Lần thứ ba chạy trốn. So với hai lần trước, lần này cô còn hoảng hốt hơn.

Khi quay lại bàn của Du Cận Đường và Khổng Hựu Nhiên, hai má cô đã đỏ bừng, sắc môi cũng trở nên mơ hồ, quyến rũ.

Cũng may Du Cận Đường đang bận dỗ dành Khổng Hựu Nhiên, còn Khổng Hựu Nhiên thì đang áy náy vì sự thất lễ của mình, vừa khóc vừa tự trách bản thân đã nhất thời mất kiểm soát mà nói lời không nên.

Ôn Lật Nghênh đưa khăn giấy cho cô ấy, nói không sao, sau đó lén lút dặm lại lớp trang điểm.

Trạng thái của Khổng Hựu Nhiên không thích hợp để ở lại, cô liền liên lạc với quản gia nhà họ Khổng. Không lâu sau, xe đã đến đón. Du Cận Đường và Ôn Lật Nghênh tiễn cô ấy ra tận xe, nhìn theo cho đến khi chiếc xe rời khỏi câu lạc bộ.

Ôn Lật Nghênh khoác tay Du Cận Đường một cách rất tự nhiên, ánh mắt thì nhìn theo chiếc xe, nhưng tâm trí đã bay đi nơi khác.

Cô nghĩ đến lời nói của Du Chi, nghĩ đến… bước cuối cùng.

Chỉ nghĩ thôi, cả người cô lại đỏ bừng lên. Cô khẽ huých tay Du Cận Đường, giả vờ bâng quơ hỏi: "Tối nay có sắp xếp gì không?"

Du Cận Đường thật ra vẫn chưa quen với việc thân mật như vậy với thần tượng của mình. Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng có người bạn thân nào. Trên cô ấy là ba người anh trai, dù rất tốt với cô ấy, nhưng vẫn có khoảng cách giới tính, không phải chuyện gì cũng có thể tâm sự. Tính cách cô ấy lại nội liễm, trầm tĩnh, phần lớn thời gian luôn thích ở một mình.

Lâu dần, hiếm có cô gái nào thân mật khoác tay cô ấy như vậy.

"À, à, nhà bọn em có thói quen ở lại câu lạc bộ vài ngày rồi mới về thành phố." Du Cận Đường trả lời, giọng vẫn còn chút ngập ngừng.

Nghĩ một lúc, cô ấy lại nói: "Chị dâu, nếu chị ở không quen, chúng ta có thể về…"

"Không cần!" Ôn Lật Nghênh vội ngắt lời, "Chị ở quen, ở rất quen."

Câu lạc bộ non xanh nước biếc, yên tĩnh thanh bình, mang một phong vị khác hẳn Du Viên, Ôn Lật Nghênh rất thích.

Hơn nữa, phòng khách sạn chắc chắn sẽ riêng tư hơn so với không gian mở ở Du Viên. Cô không thể không liên tưởng đến câu nói mà người nào đó vừa thì thầm bên tai mình.

Ôn Lật Nghênh liếc nhìn Du Cận Đường, trong lòng dâng lên cảm giác chột dạ.

Cô đang tay trong tay với em gái người ta, lại thầm tính kế ngủ với anh trai cô ấy. Cái cảm giác "gái hư" này, trước đây Ôn Lật Nghênh chưa từng trải qua.

Ôn Lật Nghênh nuốt nước bọt, đem hết trách nhiệm đẩy cho Du Chi.

Loại chuyện này ai lại báo trước chứ! Lòng cô bây giờ vừa hỗn loạn vừa mãnh liệt, vừa căng thẳng lại vừa tò mò. Tóm lại, trong đầu chỉ toàn là anh.

Điều này hoàn toàn hợp ý Du Chi. Chơi trò tâm lý chiến, anh chưa từng thua.

Bữa tối.

Trên bàn toàn là những món ăn kiểu Trung Hoa, từ món chính như thịt dê bò đến các món ăn kèm rau củ, tất cả được cung cấp riêng từ trang trại và vườn rau tư nhân, hương vị thượng hạng, tươi ngon và lành mạnh.

Ôn Lật Nghênh ngồi đối diện Du Chi, cô luôn cảm nhận được ánh mắt của anh như có như không mà lướt trên người mình. Nhưng mỗi khi ngẩng đầu lên, lại thấy anh đang cúi đầu ăn cơm, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Giống như, chỉ có mình cô đang lo lắng cho chuyện tối nay.

Vài lần như vậy, cô tức giận, nhấc chân đá nhẹ vào mắt cá chân của Du Chi. Sau đó lại dùng mũi giày nặng nề đè lên mu bàn chân anh, day qua day lại.

Có lúc không kiểm soát được lực, Du Chi khẽ "hự" một tiếng.

"Thằng bé này, làm sao thế?" Dương Như Tĩnh nhìn anh.

"Không có gì ạ." Du Chi nén lại, khẽ nhướng mày. "Bị một con mèo nhỏ đá cho một cái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!