Hình như… cô đã vì Trần Trú Ngôn mà khóc rất nhiều lần.
Nhưng Ôn Lật Nghênh vốn là một người có tuyến lệ phát triển, xem một bộ phim bi lụy cũng có thể khóc như mưa, nên cô chưa bao giờ để những chuyện đó trong lòng.
Lần gần nhất là vào đêm giao thừa. Một cậu ấm nào đó đã đốt pháo hoa tỏ tình suốt đêm ở cảng Victoria. Bị không khí lãng mạn ấy lây nhiễm, cô nhất thời xúc động, gửi cho Trần Trú Ngôn một bài văn tỏ tình dài 800 chữ, chân thành và tha thiết.
Mỗi một phút chờ đợi hồi âm dài như cả thế kỷ. Cô đã khóc, đã nổi điên, đã đập phá phòng thay đồ, nhưng vẫn không nhận được tin tức từ Trần Trú Ngôn. Chấp nhận hay từ chối, đều không có.
28 tiếng sau, anh ta mới trả lời: [Kinh Bình không cho đốt pháo hoa, cảm ơn em đã mang không khí giao thừa ở cảng Victoria đến cho anh.]
Một chữ cũng không đề cập đến lời tỏ tình của cô.
Hàng chục tin nhắn cô vừa gửi đi, chẳng phải cũng sẽ nhận lại kết quả tương tự sao? Anh ta chính là người như vậy, luôn dùng sự thờ ơ để đối xử với cô. Tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ có cô cố chấp giả vờ không hiểu.
"Con chỉ muốn gặp một lần…" Sự tự tin trong cô bỗng chốc sụp đổ.
Ôn Triệu Lân đau lòng, nhưng ông phải gánh vác trách nhiệm của một người làm ba. Trong ba đứa con, ông thương nhất cô con gái út này. Ông nuông chiều cô, để cô sống như một nàng công chúa vô lo vô nghĩ, muốn gì được nấy.
Từ khi Ôn gia tung tin liên hôn, người đến cửa cầu hôn nhiều không đếm xuể, nhưng ông vẫn luôn nhắm đến nhà họ Du ở Kinh Bình. Ông định để hai đứa trẻ từ từ tìm hiểu, vun đắp tình cảm, nào ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trần Trú Ngôn.
Nghĩ đến viên ngọc quý mà mình nâng niu lại chạy theo một người đàn ông khác, vì cậu ta mà đau lòng, vì cậu ta mà khóc, tim ông như bị ai đó bóp nghẹt.
"A Quân," ông cố nén nỗi đau. "Con muốn gặp nó, vậy nó thì sao, nó có muốn gặp con không?"
Có những sự thật, khi được nói ra từ miệng người thân, lại có sức sát thương lớn nhất.
Ôn Lật Nghênh không nhớ mình đã rời khỏi phòng trà như thế nào, chỉ cảm thấy như có vô số cây kim nhỏ đang đâm vào da thịt. Nơi nào cũng đau. Cơn mệt mỏi sau một đêm không ngủ ập đến, nhấn chìm cô.
Cô trở về phòng, cởi bỏ bộ lễ phục bó sát. Cả người cô nồng nặc mùi rượu, trên má vẫn còn vương vệt máu khô. Thật khó tin, cô đã tiếp nhận hôn ước của mình trong bộ dạng thảm hại đến vậy.
Cô ngâm mình trong bồn nước ấm, cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể. Sau khi hoàn thành các bước dưỡng da phức tạp, khoảng hai tiếng sau, cô mới bước ra khỏi phòng tắm, mùi rượu đã được thay thế bằng hương hoa hồng nồng nàn.
Trời đã sáng hẳn. Mọi chuyện tối qua như một cơn ác mộng.
Cô khoác hờ chiếc áo choàng tắm, để lộ khoảng da thịt trắng ngần. Không có sự cho phép, không ai được vào phòng cô, nên cô luôn ăn mặc tùy ý.
Lúc này cô lại không hề buồn ngủ. Cô cuộn mình trên sofa, nhìn ra bầu trời xanh biếc. Nãi Đoàn, chú mèo Ragdoll kiêu kỳ của cô, dường như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, ngoan ngoãn đến cọ vào lòng cô.
"Hu hu, vẫn là Nãi Đoàn của mẹ tốt nhất," cô ôm lấy cục bông mềm mại. "Nãi Đoàn sẽ luôn đứng về phía mẹ, đúng không?"
Được an ủi bởi sinh vật nhỏ bé này, ánh mắt Ôn Lật Nghênh từ mông lung dần trở nên sắc bén.
Cô, Ôn Lật Nghênh, sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy!
Gả đi xa cho một tên cảnh sát quèn ư? Cô sẽ không thỏa hiệp! Nhưng… anh ta cũng có giá trị lợi dụng. Du Chi từ Kinh Bình đến, biết đâu có thể lợi dụng anh ta để đến Kinh Bình gặp Trần Trú Ngôn một lần.
Một ý nghĩ lóe lên, cô búng tay một cái, tràn đầy năng lượng trở lại.
Cô bước vào phòng thay đồ rộng hơn trăm mét vuông, một cung điện lộng lẫy chứa đầy quần áo, giày dép và túi xách hàng hiệu. Đây là thiên đường trị liệu của Ôn Lật Nghênh. Cô tin rằng không có nỗi buồn nào mà không thể được chữa lành bằng quần áo đẹp.
Đi vào sâu bên trong là một nhà kính bằng pha lê, ngập tràn hoa hồng Juliet tươi được vận chuyển từ Anh quốc về mỗi ngày. Họ yêu cô, hận không thể mang cả thế giới đến cho cô. Vậy mà giờ đây, họ lại muốn ném cô đến Kinh Bình xa xôi. Nghĩ đến đây, lòng cô lại dấy lên một nỗi chua xót khó tả.
Một giờ sau, cô đã trang điểm và thay đồ xong, rạng rỡ và không còn dấu vết của một đêm mất ngủ. Váy ngắn màu bạc, áo khoác vest đỏ tươi – một bộ chiến bào hoàn hảo.
Thời tiết Hong Kong vừa ẩm vừa nóng. Lạc Hạo Vũ, đồng đội của Du Chi, than thở: "Đội trưởng, cái ngày quỷ quái này bao giờ mới kết thúc?"
Hoàng Việt Trạch, người phụ trách phía Hong Kong, vỗ vai họ: "Vất vả cho anh em rồi. Lần này thành công là nhờ cả vào hai người."
Lạc Hạo Vũ lập tức tâng bốc: "Còn không phải sao, tất cả là nhờ đội trưởng của chúng tôi. Nếu không phải anh ấy là chuyên gia, liếc mắt đã nhìn ra Hứa Phỉ có vấn đề, thì làm sao mọi chuyện thuận lợi như vậy được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!