Chương 39: Anh là của em

Đúng như lời Du Chi nói, Ôn Lật Nghênh vừa lên tiếng, những người còn lại lập tức hưởng ứng.

Du Cận Hoành: "Lâu rồi không cầm súng, tay đúng là có hơi ngứa."

Du Cận Đường càng kích động hơn. Đây là cơ hội trời cho để giúp anh hai ghi điểm, sao có thể bỏ lỡ.

"Đúng đó đúng đó! Cũng lâu rồi em chưa chơi."

Lời nói đổi lại một cái lườm của Du Cận Hoành: "Em mà cũng biết bắn súng?"

"Em biết hay không không quan trọng, anh hai biết là được rồi." Du Cận Đường không chịu thua mà liếc lại. Cô ấy giơ tay, một bên khoác lấy Ôn Lật Nghênh, một bên kéo Khổng Hựu Nhiên, đi thẳng về phía khu xạ kích, như sợ mọi người đổi ý.

Khu xạ kích có hai hàng huấn luyện viên phụ trợ đang đứng chờ. Vừa thấy mọi người, tất cả lập tức đứng nghiêm, đồng thanh cúi chào, giọng nói trầm hậu: "Cậu hai, cô hai, cậu ba, cô bốn, Khổng tiểu thư, chào!"

Ôn Lật Nghênh bị tiếng chào vang dội làm cho giật mình. Cô vẫn luôn cho rằng nhà họ Du kín đáo, giờ xem ra không phải vậy. Họ chỉ thể hiện sự long trọng theo một cách khác.

Dù sao đi nữa, Ôn Lật Nghênh rất thích khí thế này. Nó cho cô đủ sự vẻ vang mà cô yêu thích nhất.

Mải suy nghĩ, cô không chú tâm nghe huấn luyện viên giảng giải. Đến khi hoàn hồn, Du Cận Đường bên cạnh đã bắn được hai phát, nghe tiếng thì là đã trúng bia. Ôn Lật Nghênh theo phản xạ vỗ tay, tuôn ra một tràng lời khen hoa mỹ, khiến vành tai Du Cận Đường đỏ ửng lên, cô mới chịu thôi.

Sau đó, cô quay sang huấn luyện viên phía sau Du Cận Đường. Đó là một chàng trai trẻ có mái tóc xoăn nhẹ, làn da màu lúa mạch điểm vài nốt tàn nhang, trông rất khỏe khoắn.

"Anh đẹp trai, dạy tôi với…"

Một cảm giác lạnh buốt đột nhiên truyền đến từ sau gáy. Du Chi đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, bàn tay dùng sức, véo mạnh một cái. Cơn đau ập đến khiến Ôn Lật Nghênh phải im bặt.

Cô đang định vung tay đánh lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

"Chồng em là đặc nhiệm."

Ôn Lật Nghênh lập tức xù lông. Cô gạt tay anh ra, chống nạnh, hất cằm khiêu khích: "Em biết, thì sao nào?" Cô lờ mờ đoán được vì sao Du Chi mặt nặng mày nhẹ, nhưng cố tình không chiều theo ý anh. Ai bảo anh không chủ động đến dạy cô, chẳng lẽ còn muốn cô phải mở lời trước?

"Anh biết bắn. 92, 06, NP22, NP34, súng tự động, súng chống bạo động, súng trường ngắm bắn… loại nào cũng biết." Du Chi vòng tay qua vai, xoay người cô lại đối diện với bia ngắm.

Khóe môi anh nhếch lên, vừa tản mạn vừa ngang tàng, nhưng lại quyến rũ một cách lạ lùng: "Dạy em, thừa sức."

Không đợi Ôn Lật Nghênh phản ứng, hai tay anh đã vòng từ sau lưng, chuẩn xác đeo kính bảo hộ cho cô. Hơi thở của anh bao trùm lấy vai gáy, vành tai, khơi lên một trận tê dại.

Cô ngẩn người.

Thấy cô không kháng cự, Du Chi xem như cô đã ngầm đồng ý. Đầu ngón tay anh càng thêm táo tợn, lướt qua vành tai, vén một lọn tóc ra sau rồi đeo tai nghe chống ồn cho nàng.

"Thử súng lục trước nhé?"

Trước khi thính lực bị tước đoạt, câu nói cuối cùng văng vẳng bên tai Ôn Lật Nghênh là: "Loại này khá ngầu, em sẽ thích."

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông như men rượu, quấy đảo nhiệt huyết trong cơ thể cô, khiến nó bùng lên không thể kiểm soát.

Anh quá hiểu cô. Biết cô sĩ diện, thà chịu khổ một chút nhưng phải chọn thứ hoành tráng nhất, ấn tượng nhất.

Tai nghe chống ồn ngăn cách mọi âm thanh, lại khuếch đại mọi xúc giác. Bàn tay Du Chi lướt qua eo, chỉ cho cô cách cầm súng. Lại véo nhẹ sau gáy, bảo cô ngẩng đầu. Gần như cả nửa người trên đều bị anh "chiếm tiện nghi".

Bàn tay to rộng của Du Chi dễ dàng bao trọn lấy bàn tay mềm mại của Ôn Lật Nghênh. Cô từng bước làm theo chỉ dẫn, ngón trỏ đặt lên cò súng, cánh tay duỗi thẳng.

Nhưng lúc này, đầu óc cô đã chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến việc ngắm bắn.

Trong lòng Ôn Lật Nghênh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô đang được Du Chi ôm trọn từ phía sau, giữa thanh thiên bạch nhật, trước bao nhiêu ánh mắt. Đây chính là thứ tình yêu mà cô luôn khao khát, vẻ vang, nồng nhiệt, yêu đến mức cả thế giới phải biết.

Nó đến thật nhanh, thật mãnh liệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!