Chương 38: Bà xã đẹp quá

Cả một gia đình hùng hậu hướng về ngoại ô Kinh Bình .

Ôn Lật Nghênh là người bị chấn động nhất. Ở Cảng Đảo, cô không phải chưa từng đến các câu lạc bộ tư nhân. Ba cô thích chơi golf, nhà họ Ôn cũng có một mảnh đồng cỏ riêng được cải tạo thành sân golf, là một trong những lựa chọn hàng đầu của các phú hào khi bàn công việc và giải trí.

Nhưng cô chưa bao giờ thấy một khung cảnh hoành tráng đến vậy.

Nắng sớm như lụa mỏng phủ trên cánh đồng cỏ rộng lớn, hơn hai trăm héc

-ta đất tư nhân xanh mướt được nhuộm một màu vàng óng. Mảnh đất lớn nhất được quy hoạch thành sân golf, những đường cỏ được cắt tỉa phẳng phiu như nhung uốn lượn theo địa thế tự nhiên.

Ở giữa sừng sững một câu lạc bộ sang trọng, được xây dựng từ đá cẩm thạch trắng. Những cột trụ theo phong cách Hy Lạp nâng đỡ một sân hiên khổng lồ, mang một phong vị hoàn toàn khác biệt với vẻ cổ kính của Du Viên.

Đoàn xe đi qua những bãi cỏ phẳng lì, lần lượt đi qua các khu vực còn lại. Khu vực bắn súng ở phía đông bắc, khu vực cưỡi ngựa ở phía đông nam… tất cả đều là những trang thiết bị hàng đầu.

Khổng Hựu Nhiên, một người bạn được mời đến, hai tay bám vào thành cửa sổ, hai mắt tỏa sáng: "Cận Đường! Nhà em có nơi tốt như vậy mà sao lại giấu kỹ thế! Đẹp quá! Sang quá!"

"Em…"

Ôn Lật Nghênh lướt mắt qua Du Cận Đường. Mặc dù chỉ tiếp xúc ngắn ngủi vài lần, nhưng cơ bản cô đã nắm được tính cách của cô em chồng này: dịu dàng, trầm tĩnh, không tranh không đoạt, nhưng lại bay bổng, có một thế giới nhỏ của riêng mình. Không giống với những tiểu thư được nuôi dưỡng trong các gia đình hào môn.

Ôn Lật Nghênh nhìn mà thấy thích. Cô thích giao tiếp với đủ mọi loại người, hợp thì kết bạn, không hợp thì xem như trò chuyện vài câu.

Ôn Lật Nghênh thuận thế nói giúp cô ấy: "Cậu còn không biết Cận Đường sao? Em ấy luôn rất kín đáo mà. Yura, sau này cậu đến Cảng Đảo chơi, tớ mời cậu đến sân golf của ba tớ, quẩy ba ngày ba đêm không ngừng!"

Khổng Hựu Nhiên hài lòng gật đầu. Cô ấy đã nghe nói Ôn công quán xa hoa lộng lẫy có thể sánh với lâu đài. Hơn nữa, Ôn Lật Nghênh là người đầu tiên gọi cô ấy bằng tên tiếng Anh "Yura", cô ây thích đến không thôi. Khó trách những người bạn ở Cảng Đảo của cô ấy luôn khen ngợi Ôn Lật Nghênh.

Trái ngược với không khí vui vẻ trong chiếc xe này, chiếc xe phía sau lại gần như không một lời nói. Du Chi dùng một tay chống lên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, lặp đi lặp lại những lời Du Cận Hoài nói trong đầu.

Sự im lặng này kéo dài đến tận khi xe dừng lại trước cửa chính của câu lạc bộ.

Du Chung Khang vừa xuống xe đã kéo Dương Như Tĩnh đi về hướng chuồng ngựa. Du Cận Đường vội giải thích: "Liệt Hỏa là con ngựa ba em nuôi từ hồi trẻ, gần đây tình hình càng ngày càng tệ, ba em vẫn luôn rất nhớ nó."

Ôn Lật Nghênh như có điều suy nghĩ mà gật đầu. Trông ông có vẻ ôn tồn lễ độ, người đứng đầu tập đoàn Vân Hoàn lại là một người yêu ngựa.

Cô cảm thấy thú vị, khóe miệng cong lên sâu hơn. Cô thuận miệng hỏi một câu: "Anh hai của em đâu, anh ấy cũng biết cưỡi ngựa à?"

"Biết chứ!" Du Cận Đường lại bắt được cơ hội, cô ấy hăng hái khoe, "Tuy kỹ thuật cưỡi ngựa của anh ấy so với anh cả có kém hơn một chút xíu… nhưng anh hai cũng biết, và rất giỏi! Đặt ở cả thành Kinh Bình này cũng là loại hàng đầu. Không chỉ cưỡi ngựa, mà bơi lội, bóng rổ, thuyền buồm… những gì liên quan đến vận động, anh hai em lại rất am hiểu!"

Ôn Lật Nghênh nghĩ đến cơ thể với mỗi một khối cơ bắp có thể nói là tuyệt mỹ đó, đương nhiên là tin tưởng. Anh là người có thể khiến cô không chút sức lực chống cự…

Tự nhiên lại nhớ đến "mộng xuân" ngày hôm qua, Ôn Lật Nghênh lén nuốt nước bọt. Cô thật sự sợ mình không chịu nổi, sẽ sung sướng đến mức tắt thở trên người anh.

Mấy người trẻ tuổi dưới yêu cầu mạnh mẽ của Du Cận Hoành đã đi đến sân golf. Trên đường đi, Du Cận Hoài có điện thoại công việc gọi đến, phải đến phòng trà của câu lạc bộ.

Mấy người còn lại tuy là những người thừa kế được giáo dục tốt, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi. Ngoài Du Chi ra, đều mới ngoài hai mươi không nhiều, đối với môn thể thao tao nhã, tinh anh nhưng lại chậm rãi như golf, không bao lâu đã cảm thấy nhạt nhẽo.

Ôn Lật Nghênh lắc lắc cổ tay có chút mỏi, lẳng lặng chờ Du Cận Hoành hoặc Du Cận Đường đề nghị "chuyển trận địa". Cô tùy tiện vung mấy gậy đã mệt không thôi, nhưng dù sao cũng là khách, cô không tiện làm người đầu tiên đề nghị.

Một tay Du Chi đút túi, tầm mắt gần như hoàn toàn dừng trên người Ôn Lật Nghênh, nhìn ra được sự nhàm chán trong ánh mắt và sự mệt mỏi trên cơ thể cô, còn cả một chút xa cách không tự tại.

Cô vẫn chưa thể quen được, cô là vợ của anh. Dù cô có đưa ra yêu cầu vô lý đến đâu, anh cũng sẽ đồng hành, ba người còn lại chỉ có thể đi theo.

Nhưng đồng thời, Du Chi lại kinh ngạc trước sự thông minh của Ôn Lật Nghênh. Cô không chịu thua, thích cậy mạnh, lại ở ngay lúc này lấy lùi làm tiến, không nói rõ mình muốn gì, nhưng trong từng cử chỉ, lại thể hiện nhu cầu của mình một cách tinh tế. Giống như một thợ săn tỉ mỉ giăng bẫy.

Không cần suy nghĩ nhiều, Du Chi cũng biết, cô cố tình tỏ vẻ như vậy.

Cô thông minh hơn anh nghĩ. Ngay cả chính Du Chi cũng không nhận ra, sự chú ý của anh đã bất tri bất giác dừng trên người Ôn Lật Nghênh, anh tò mò về từng cử động của cô.

"Hay là chúng ta vào câu lạc bộ uống một ly?" Du Cận Đường là người mắc câu, mặt cô ấy đỏ bừng đề nghị, "…Mát mẻ một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!