Chương 33: Thử lại một lần

Suốt cả ngày trời.

Du Chi đã gửi vài tin nhắn cho Ôn Lật Nghênh, nhưng tất cả như đá chìm đáy biển, không một lời hồi âm. Anh lại không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, lại càng chưa bao giờ chọc ai giận đến mức này.

Trong giới hào môn ở Kinh Bình, Du Chi cũng có vài cậu bạn thân sành sỏi, hiểu phụ nữ, hiểu lãng mạn, và rành đủ mọi chiêu trò hơn anh nhiều. Anh nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng lại không tìm đến họ, dù biết họ có thể dạy cho anh những mánh khóe dỗ người hiệu quả hơn.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Du Chi vuốt màn hình điện thoại, lướt tới lướt lui, nhưng bốn chữ "Chúc mừng sinh nhật" lại mãi không biết phải gửi đi thế nào.

Ngày mai là ngày hai người hẹn đi đăng ký kết hôn. Lịch Vạn Niên đã ghi, đó là một ngày lành tháng tốt hiếm có.

Sau khi Dương Như Tĩnh trở về Kinh Bình, phát hiện Ôn Lật Nghênh không ở Du Viên, cũng không ở căn hộ Du Chi thuê, mà đã tự mình ra khách sạn ở. Bà nổi trận lôi đình, gửi cho Du Chi cả một "ma trận" hơn mười tin nhắn thoại 60 giây, mắng anh không tiếc lời. Bà bắt anh bất kể là dỗ, là cầu, hay là quỳ, cũng phải mời bằng được Ôn Lật Nghênh về Du Viên.

Du Chi bực bội vùi đầu vào gối, những ngón tay cắm sâu vào tóc, vò mạnh mấy cái. Chưa đầy năm phút sau, anh đột nhiên bật dậy, vơ vội quần áo mặc vào.

Nhận được tin nhắn của chú Dịch báo về khách sạn Ôn Lật Nghênh đang ở, Du Chi lập tức lái xe đến đó.

May mắn thay, cô ở tại một khách sạn thuộc sản nghiệp của tập đoàn Vân Hoàn. Anh dễ dàng có được số phòng của cô, anh được nhân viên dẫn thẳng lên căn penthouse trên tầng cao nhất.

Du Chi dừng bước trước cửa phòng cô.

Sau một hồi lâu do dự, anh mới giơ tay, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.

"Tới đây." Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ truyền đến, lại khiến Du Chi có một thoáng hoảng hốt.

Cánh cửa được đẩy ra. Ôn Lật Nghênh đang mặc một chiếc váy ngủ voan đỏ gợi cảm, vừa đối diện với đôi mắt đen láy của Du Chi, cô hơi sững lại, cô vội lấy tay che ngực rồi sầm một tiếng đóng sập cửa lại.

Lần thứ hai cửa mở ra, đã là bốn mươi phút sau.

Cô đã thay một bộ váy lụa màu xanh lục đậm sang trọng quý phái. Bờ vai và chiếc cổ trắng như tuyết được điểm xuyết bởi chiếc vòng cổ ngọc lục bảo hình giọt nước, dưới ánh nắng tự nhiên, nó lấp lánh đẹp mắt, nhưng ánh lửa ấy vẫn không sánh bằng một phần vạn vẻ đẹp của cô. Làn da trắng ngần ban nãy giờ đã được chiếc áo choàng lụa bao bọc kín kẽ, không để lộ một chút nào.

Du Chi chăm chú nhìn gương mặt cô, có một thoáng thất thần. Anh đã đợi cô rất lâu, nhưng lại không hề nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

"Sao thế?" Ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới người cô, Du Chi khẽ nhếch mép, "Che đậy kín mít như vậy, sợ anh ăn thịt em à?"

Cơ thể Ôn Lật Nghênh khẽ run lên. Ký ức về việc bị anh giày vò đến mức đó vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt trong đầu, đúng là cô sợ.

Hôm nay là sinh nhật cô, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần ở khách sạn nhận quà cả ngày. Cô là người ham vui, giỏi giao thiệp, quan hệ rộng. Vào sinh nhật bạn bè, quà của cô luôn là món quà hoành tráng nhất, xa xỉ nhất, và tinh tế nhất. Có qua có lại, tiệc sinh nhật của cô cũng luôn là bữa tiệc đặc sắc nhất, năm nào cũng chiếm trọn trang đầu của các tờ báo lớn ở Cảng Đảo, kèm theo đó là hình ảnh kho chứa đồ của Ôn công quán ngập trong quà tặng.

Nghe tiếng chuông cửa, cô đã đinh ninh là nhân viên khách sạn mang quà đến, nên mới không chút phòng bị mà mở cửa.

"…Anh đến đây làm gì?"

Ôn Lật Nghênh đương nhiên đã thấy những tin nhắn anh gửi, nhưng không muốn trả lời. Cô cảm thấy nếu anh không trực tiếp xin lỗi cô thì quá thiếu thành ý, cho nên cô không cần thiết phải hồi âm. Huống hồ, khách sạn hàng đầu Kinh Bình này đúng là không tầm thường, tọa lạc tại khu phố sầm uất nhất, cửa sổ sát đất vươn 270 độ, ôm trọn cả quần thể kiến trúc cao chọc trời của khu thương mại quốc tế vào tầm mắt.

Vừa nhâm nhi ly rượu vang đỏ, vừa ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt, lại được thưởng thức những món ăn năm sao tinh túy của Kinh Bình, cô đang tự do tự tại vui vẻ không thôi, hơi đâu mà nghĩ đến Du Chi.

Không nghe thấy anh trả lời, Ôn Lật Nghênh bực bội hỏi lại: "Này, rốt cuộc anh đến làm gì?"

"Ngày mai đi đăng ký kết hôn." Du Chi nhếch mép cười, "Nhắc nhở cô ba Ôn một chút, đừng quên."

Thật ra, điều anh sợ hơn là cô vì nhất thời tức giận mà nói không gả nữa. Với tính cách ngang ngược, nuông chiều, không thích nói lý lẽ của cô, Du Chi cảm thấy cô hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.

"Không quên. Em nhớ kỹ lắm." Ôn Lật Nghênh khẽ hất cằm, "Em giống loại người không biết phải trái như vậy sao?"

Vừa giống lại vừa không. Du Chi thầm đáp trong lòng.

"Vậy, em không mời anh vào sao?" Một tay anh chống lên thành cửa, dùng chút sức, đẩy cửa mở ra rộng hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!