Chương 31: Dỗ dành

Chiếc máy bay cất cánh từ sân bay riêng của nhà họ Ôn, rạch một đường qua bầu trời đêm yên tĩnh của Cảng Đảo.

Đây là máy bay Ôn Lật Nghênh mượn của Ôn Nghiên Tu, đường bay cũng là do cô nhờ anh cả xin khẩn cấp ngay trong lễ đính hôn. Cô đã đưa ra quyết định, chỉ cần Du Chi đến, cô sẽ gả cho anh.

Đôi khi, cô cảm thấy từ trường giữa người với người thật kỳ diệu.

Cô không cho rằng mình hiểu Du Chi đến mức nào, nhưng lại đoán được anh sẽ rút lui khỏi cuộc hôn nhân này.

Hai người vừa hôn nhau say đắm trong sảnh tiệc, vậy mà giờ đây lại im lặng không nói một lời, cabin rộng lớn tràn ngập sự ngượng ngùng nhàn nhạt. Có bác sĩ gia đình đang xử lý vết thương cho Du Chi, không khí thoang thoảng mùi gỉ sắt, nhưng nhanh chóng bị hương mơ dịu ngọt lấn át.

Ôn Lật Nghênh quay lưng lại với họ. Cô không dám nhìn xem vết thương của anh rốt cuộc nặng đến mức nào. Nhưng qua những lời dặn dò đầy xót xa của bác sĩ, cùng tiếng băng gạc quấn từng vòng rất khẽ, cô đoán chắc chắn vết thương không hề nhẹ.

Những ngón tay cô đan vào nhau trước ngực, nhàm chán nghịch bộ móng mới làm.

Tuy bộ móng này trông không quá lộng lẫy xa hoa, nhưng thực ra lại ẩn chứa nhiều điều tinh tế. Trên nền sơn mắt mèo trong suốt là những đóa hồng được vẽ tỉ mỉ, theo chuyển động của đầu ngón tay, hiệu ứng ánh sáng liên tục thay đổi, tạo nên một vẻ đẹp kiều diễm khác lạ. Varu đã mất gần hai tiếng để hoàn thành nó.

Trên ngón áp út, là chiếc nhẫn nữ trong bộ nhẫn đôi mà cô đã thiết kế vào năm 18 tuổi. Là Du Chi đã nhân lúc cô không để ý, đeo vào cho cô khi hai người đang triền miên.

Chiếc nhẫn và bộ móng rất hợp nhau, rất đẹp. Gu thẩm mỹ năm 18 tuổi của cô, đến bây giờ xem lại, vẫn không hề lỗi thời.

Đẹp thì đẹp thật, nhưng giờ đây, đến một tấm ảnh cận cảnh cũng chưa được chụp.

Cuối cùng thì cô vẫn thấy rất tủi thân.

Vì vậy, sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương và rời đi, Ôn Lật Nghênh lén đứng dậy, ngồi xuống bên tay trái Du Chi, định bụng nói chuyện phải trái với anh, nhưng cô lại không muốn là người mở lời trước.

Cô chưa kịp thay quần áo, cô vẫn đang mặc chiếc sườn xám đính hôn.

Làn da trắng như tuyết trong phút chốc lấp đầy khóe mắt Du Chi.

Anh nhớ mình chọn chiếc sườn xám này, chính là vì thiết kế hở lưng và dây ngọc trai. Lần đầu họ gặp mặt, anh đã giật đứt sợi dây chuyền ngọc trai của Ôn Lật Nghênh, những viên ngọc rơi vãi khắp sàn, còn một viên đến nay vẫn nằm trong tay anh.

Du Chi nheo mắt, bóng đêm sâu thẳm bao trùm đáy mắt. Anh đột nhiên sến súa nghĩ, có lẽ từ khoảnh khắc đó, anh đã nợ cô.

"Em có thích chiếc sườn xám này không?"

"…"

Ôn Lật Nghênh không đáp, cô nghe ra được Du Chi đang cố tình bắt chuyện. Nhưng cô không thích anh như vậy.

Vừa rồi anh đã trốn tránh, anh vẫn chưa cho cô một lời giải thích, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, rất mất mặt. Mặc dù mọi người xung quanh nói cô rất dễ dỗ, nhưng bản thân Ôn Lật Nghênh không nghĩ vậy, rõ ràng cô có nguyên tắc của riêng mình, nếu không dỗ dành cô một cách chân thành, cô sẽ không chấp nhận.

Không khí lại chìm vào im lặng.

Tiếng hít thở của hai người, một nhẹ một nặng, đang dần len lỏi trong không gian tĩnh lặng.

Du Chi là người không chịu nổi trước.

Anh đưa tay, đặt lên eo cô, dùng một chút sức, kéo cả người cô vào lòng mình. Chóp mũi anh khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của cô, một cảm giác khô nóng vô cớ dâng lên, nhưng lại mang đến sự bình yên đến lạ.

"Đừng có ôm em!"

Ôn Lật Nghênh dùng gót giày giẫm lên chân anh, kịch liệt phản kháng, hai cánh tay trắng ngần quơ loạn trong không trung, theo phản xạ mà cào vào người anh.

"Đau."

Giọng người đàn ông gần như khàn đi ngay lập tức.

Lúc này Ôn Lật Nghênh mới ý thức được mình vừa chạm vào đâu, cô không biết Du Chi rốt cuộc bị thương ở chỗ nào, giờ có chút hoảng hốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!